BẦY HẠC - Trang 323

Lúc đang vô cùng rối rắm, ngoài hành lang đột nhiên vang lên hai

tiếng ho khan, truyền vào qua khe cửa chưa đóng kín. Chử Điềm
khẽ giật mình, đứng lên bước nhanh ra cửa nhà. Thoáng do dự, cô
bật đèn hành lang lên, sau đó nhìn thấy một người ngồi trên bậc thứ
nhất của cầu thang rẽ lên lầu, dựa vào lan can ngủ thiếp đi. Đèn đột
ngột sáng lên, anh khẽ nhúc nhích, nhưng chẳng hề tỉnh lại, cảnh
trước mặt như một giấc mơ.

Anh đang gục đầu ngủ, cổ áo dựng thẳng rất cao, khiến người ta

không thấy rõ mặt lắm. Chử Điềm đành phải rón rén đi đến trước
mặt anh, khẽ ngồi xuống, lay lay đôi chân đang gập lại của anh:

“Từ Nghi?”

Người này quả nhiên bị đánh thức, anh ngẩng đầu lên, một

khuôn mặt quen thuộc hiển hiện ngay trước mắt. Nhưng tức thì nỗi
ấm ức ùa đến, Chử Điềm đưa tay cào anh loạn xạ:

“Sao anh lại ngủ ở đây hả? Sao anh không vào nhà? Làm em sợ

đến mức cho rằng tham mưu trưởng gạt em, tưởng anh không có
về.”

Chính trị viên Từ vừa mới tỉnh ngủ, lúc mơ mơ màng màng

không biết trời trăng đã bị cào hai cái. Anh hít vào một cái, sau khi
thấy rõ người trước mắt là ai, anh liền bật cười ôm cô vào lòng.

“Em là mèo à, hai tuần không gặp, vừa trở về đã cào anh.”

Sau khi bất chợt tỉnh ngủ, giọng anh hơi khàn khàn, nghe càng

hấp dẫn hơn. Thoáng chốc thân thể Chử Điềm đã mềm nẫu, vùi đầu
vào lồng ngực anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.