BẦY HẠC - Trang 375

là ba từ anh đã nói, vốn không muốn nói ngay mặt Chử Ngật Sơn,
nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Không phải vì một ai, bởi vì dù là trong mắt một người ngoài,

Chử Ngật Sơn cũng không thể nào được tha thứ.

Từ đó về sau, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa,

cuộc sống trở lại sự yên bình thường nhật. Một ngày Chủ nhật lại
đến, Từ Nghi hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà một ngày. Bởi vì hôm
qua làm chút vận động ban đêm, Chử Điềm vốn tưởng rằng hôm
sau anh sẽ thức dậy muộn một chút, nhưng không ngờ vẫn như
ngày trước, trời mới tờ mờ sáng anh đã thức dậy. Như thường lệ,
sau khi chạy bộ năm cây số, anh trở về làm bữa sáng, tiếp theo kêu
cô dậy.

Chử Điềm cảm thấy quả thật anh cần mẫn khiến người ta căm

phẫn, nên nằm lỳ trên giường giở trò lười biếng không chịu dậy:

“Em không dậy nổi. Dù sao tối hôm qua em cũng tốn sức, em có

quyền lợi yêu cầu ngủ thêm một lát mà.”

Từ Nghi dở khóc dở cười, để cô nhắm mắt thêm vài phút mới lại

đưa tay vỗ vỗ đầu cô:

“Mau dậy đi, ăn sáng xong dẫn em đi chợ, hôm nay nấu cho em

một bữa ngon.”

Chử Điềm bất động:

“Em không muốn đi, em xin ở lại ngủ giữ nhà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.