BẦY HẠC - Trang 373

Chử Ngật Sơn vừa nghe thoáng chốc liền sững sờ. Từ Nghi cũng

phát giác ông thất thần, mắt ông ta hơi hé, bọng mắt rõ ràng, vẻ già
nua chợt hiện. Anh châm thêm tách trà cho ông ta, nhẹ giọng hỏi:

“Ba, ba sao vậy?”

Chử Ngật Sơn như vừa được đánh thức, mở to hai mắt nhìn anh,

hồi lâu mới xua xua tay, có chút uể oải nói:

“Không sao, không sao.”

“Hai ngày nay bận rộn, có lẽ là ba mệt rồi, ba về nghỉ ngơi trước

đi ạ. Bên này Chử Điềm có con rồi.” - Từ Nghi nhìn ông ta, thoáng
ngập ngừng nhưng lại nói tiếp - “Ba, có thể con nói chuyện khó
nghe, nhưng vẫn muốn nói một câu. Sau này mong ba hãy cố hết sức
đừng để chuyện của ba và cô Triệu quấy nhiễu Điềm Điềm. Tính
tình của cô ấy ba cũng rõ, bốc đồng và kích động, không ai trông nói
không chừng sẽ gây ra chuyện gì ngốc nghếch. Con không hy vọng
cô ấy như vậy.”

Chử Ngật Sơn nhìn xoáy vào anh, nặng nề gật đầu:

“Ba biết rồi.”

Mãi cho đến lúc cuối cùng rời đi, sắc mặt của Chử Ngật Sơn cũng

không tốt lắm, tái nhợt lại già nua, như vừa mới đổ một trận bệnh
nặng.

Từ Nghi đứng bên đường cái chăm chú nhìn xe ông đi xa dần.

Chút ánh nắng còn sót lại từ buổi chiều tà vương lên mặt anh, phủ
một lớp sáng mỏng manh trong suốt. Một lúc lâu sau, anh khẽ thở
dài một hơi. Vừa rồi thật ra là anh cố ý. Ngày đó anh nói điện thoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.