doanh của ông ta phải xã giao nhiều, mượn cơ hội này quen biết
không ít phụ nữ, dần dà tiếp xúc liền bất giác vượt qua giới hạn.
Đối với Triệu Tiểu Tĩnh, ban đầu ông ta chỉ là tìm mới lạ, không
định lún quá sâu, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện con cái. Nhưng
sau đó có một lần đưa ả đi chơi, một bà cụ có kinh nghiệm nói nhìn
tướng mạo và vóc dáng ả chắc chắn là người mắn đẻ. Lúc đó ông ta
chẳng để ý đến những lời này, sau đó gặp gỡ lâu dần, ông ta cảm
thấy người phụ nữ này cũng xem như thú vị, mới chính thức có ý
định để ả sinh con.
Sau khi vợ biết chuyện này liền có thái độ khác thường, kiên
quyết và kịch liệt đòi ly hôn. Ông ta không muốn nhưng vợ lấy cái
chết ép buộc, ông chỉ có thể khuất phục. Khoảng thời gian đó Triệu
Tiểu Tĩnh biết vì ly hôn nên tâm trạng ông ta không tốt, ngoan
ngoãn hầu hạ ông ta, nghiễm nhiên là một người thấu hiểu. Khoảng
thời gian vợ ông qua đời ả vẫn không xuất hiện, đến lúc ông ta gần
như hồi phục mới trở về bên ông ta, dịu dàng gấp mười lần trước
kia. Lúc đó chính là thời điểm ông ta cần an ủi tình cảm, ả cũng thừa
dịp ông yếu lòng mà đến.
“Tiểu Từ.” - ông ta lấy lại tinh thần, nói với Từ Nghi - “Điềm
Điềm có nhắc đến mẹ nó trước mặt con không?”
Chẳng biết tại sao, ông ta đột nhiên muốn biết chuyện này.
“Rất ít nói, đây là một khúc mắc của cô ấy.” - Từ Nghi uống hớp
trà, tiếng nói rõ ràng - “Có điều tối qua cô ấy ngủ không ngon, ban
đêm nói mớ rất nhiều, kêu mẹ, kêu động đất và kêu ba hết lần này
đến lần khác.”