“Lúc đó em đứng cạnh bác sĩ Phương, vốn chỉ đứng xa xa ở vườn
hoa nhìn Mạnh Phàm, chỉ chào hỏi bác trai thôi chứ chưa nói gì
nhiều.”
Từ Nghi im lặng trong chốc lát, nhưng Chử Điềm đã có phần
không chịu nổi:
“Anh không hỏi xem vì sao em lại muốn đi gặp họ à?”
Từ Nghi bình tĩnh nói:
“Không cần đoán cũng biết, tại sao còn phải hỏi?”
Chử Điềm chợt cảm thấy ủ rũ, ôm gối ôm, quay sang một bên:
“Nhàm chán.”
Thấy vậy, Từ Nghi khẽ thở dài, nói:
“Anh biết không phải là em không tin anh, nếu thật sự muốn nói
lý do, có lẽ là tò mò chiếm đa số. Có đúng không?”
Chử Điềm: “…”
Người này thật đúng là thần mà.
“Vừa nãy không phải anh cố ý tránh. Bác trai ở đó, anh không tiện
nói nhiều với em, bây giờ em muốn biết gì? Anh đều nói cho em biết
hết.”
Từ Nghi đụng nhẹ vào cánh tay cô. Chử Điềm kêu “Hứ”: