BẦY HẠC - Trang 74

“Anh đi lính mấy năm nay, chắc ngày nào anh cũng huấn luyện

quân sự đúng không? Có…” – cô cân nhắc – “… đường tắt gì ít tốn
sức không?”.

Từ Nghi buồn cười nhìn cô:

“Em muốn hỏi làm sao để lười biếng phải không?”.

Vạch rõ như vậy sao? Chử Điềm mặt dày chọc chọc cánh tay anh:

“Nói mau!”

Từ Nghi dễ dàng tránh né:

“Không có.”

Chử Điềm không tin:

“Lúc anh đi học trường quân đội, chưa từng lén lười biếng sao?”

“Chưa từng! Lúc đi học chính là thời điểm luyện thể năng, anh

không dám lười biếng.” Học viên được huấn luyện chính quy không
đơn giản như khóa huấn luyện ngắn hạn của các cô, đó là kéo dài
trường kỳ. Nếu như vừa bắt đầu học đã lười biếng thì về sau càng
đau khổ hơn. Huống chi hằng năm họ còn có một cuộc sát hạch quy
mô lớn, thi không đậu thì phải rời khỏi quân ngũ.

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm thầm bội phục. Mà nói đến

luyện thể năng, cô lại bất giác nghĩ đến câu nói đùa của Phùng Kiêu
Kiêu gửi cho cô trên Weixin: Ông chồng cậu chắc chắn là kiểu mặc
quần áo thì thấy gầy, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.