BẦY HẠC - Trang 77

Từ Nghi trả lại điện thoại cho Chử Điềm, suy nghĩ một chút rồi

nói:

“Tuy thời gian huấn luyện một tuần chẳng có hiệu quả gì, nhưng

nếu em có yêu cầu thì anh vẫn có thể giúp được em.”

“Giúp thế nào?” – cô hỏi – “Dù cho có sân bãi nhưng nhà mình

đâu có súng.”

“Em không phải lo lắng chuyện này” – anh cười cười – “Em học

xong cách dùng súng đi đã, sau đó anh sẽ dạy em làm sao bắn trúng
mục tiêu.”

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm đã cảm thấy yên lòng được

phần nào:

“Có được không? Đừng để bọn em xếp hạng nhất từ dưới lên

nhé.”

“…”. Từ Nghi đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, ra vẻ an ủi.

Được Từ Nghi trấn an như vậy, ngày hôm sau Chử Điềm đã hăng

hái hơn, buổi tối về đến nhà còn hớn hở nói với Từ Nghi:

“Em cầm được súng rồi, nặng lắm đấy.”

Cô bóp bóp cánh tay phải của mình, cảm giác to hơn bình thường

một chút. Đối với con gái thì bốn cân quả thật hơi nặng. Anh hỏi:

“Nằm bắn à?” – thấy cô gật gật đầu thì yên tâm – “Vậy cũng tốt,

không phải giơ súng lên. Hơn nữa loại súng sáu mươi ba có sức giật
vừa phải, không đến nỗi làm em bị thương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.