BẢY NĂM SAU - Trang 147

dẫn xuống bến tàu nằm dưới độ sâu hơn hai mươi lăm mét. Anh bắt chuyến
tàu đầu tiên đến Mairie-d'Issy, bỏ qua hai trạm dừng rồi, tại Pigalle, anh bắt
tàu số 2 và xuống tại Barbès-Rochechouart.

Bến tàu nơi con trai anh bị bắt cóc...

Trên bến, Sebastien đi theo dòng hành khách đến quầy bán vé. Sau khi

kiên nhẫn đứng xếp hàng nhiều phút, anh hỏi cô bán vé qua tấm vách ngăn
trong suốt, đầu tiên chỉ cho cô ta bức ảnh của Jeremy rồi đoạn phim về vụ
tấn công thằng bé mà anh đã sao chép vào điện thoại di động.

- Tôi không thể giúp ông được gì đâu, ông hãy liên hệ với cảnh sát.

Anh năn nỉ, nhưng không gian quá ồn ào và cũng có nhiều người trong

hàng đang chờ đợi. Cô bán vé không phải là thiếu thiện chí mà chẳng qua
cô ta nói tiếng Anh rất kém, lại không thật sự hiểu điều mà Sebastian muốn
ở mình cộng với sự căng thẳng của những người đang nôn nóng đứng kia
đã lây sang cô ta. ́p a ấp úng, rốt cuộc cô ta cũng nói được cho Sebastian
hiểu ra rằng mấy ngày gần đây, không có dấu hiệu về một cuộc tấn công
nào ngoài mấy vụ trộm cướp thường ngày:

- No agression, sir! No agression! Cô nhắc lại.

Nhận ra rằng mình sẽ chẳng biết được gì thêm nữa, Sebastian cảm ơn cô

ta rồi rời bến tàu bằng thang cuốn.

Barbès...

Vừa bước lên phố, Sebastian nhận ra một Paris không giống như Paris

trong các bức ảnh. Nơi đây, không có người qua đường nào đội mũ bê rê
kẹp chiếc bánh mì baguette dưới cánh tay, không có hiệu pho mát hay bánh
mì truyền thống ở mỗi góc phố. Đây cũng không còn là Paris của tháp
Eiffel hay của Khải Hoàn Môn, mà là một Paris đa sắc tộc, thô ráp và màu
mè khiến anh nhớ tới "nồi lẩu văn hóa" ở New York.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.