BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 1022

“Sư phụ à… Người nhất quyết không muốn cứu thái tử phi sao ạ?”

“Liên Hoa! Sư phụ làm thế là bảo vệ người ấy. Ta làm vậy cũng là muốn
bảo vệ con, sau này con sẽ biết”

Nói xong cô quay mặt chạy đi, cô biết có nói gì thêm thì cũng bằng không,
thế là ấm ức quay về, không biết điều sư phụ nói có nghĩa là gì? Bảo vệ thái
tử phi cũng là bảo vệ cô?

Cô chỉ nghĩ sư phụ là có lí do khác, đang chạy đi thì đột nhiên chân cô
đứng lại, thấy xa xa có một người đang lủi thủi đi lên. Cô liền nấp qua một
bên rồi ngồi xuống, trời đã mập mờ tối nên không nhìn thấy mặt mũi, chỉ
thấy người ấy cầm cái đèn lồng rồi đi lại phía ngôi nhà của sư phụ. Lát sau
người đó càng lúc tiến lại càng gần, giơ cái đèn lồng lên mới nhìn thấy rõ
mặt.

“Thái tử phi? Trời sắp tối rồi người còn đi đâu? Sao không có tên lính nào
đi theo cả?”

Thấy vậy nên Liên Hoa liền bám theo người, lát sau mới thấy thái tử phi
quỳ trước cửa nhà sư phụ, cúi đầu xuống buồn bã. Cô từ xa xa nhìn lên mà
tự nhiên lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cảm giác nhận ân huệ của người
ta, thấy người ta gặp nạn mà lại không giúp được gì, rồi lại phải nhìn thấy
cảnh này, hỏi sao không áy náy.

Thái tử phi quỳ ở đó rất lâu, sau đó liền nghe thấy tiếng khóc của người,
tiếng người đang thiết tha cầu xin sư phụ mình. Không hiểu tại sao trước
giờ ai gặp nạn sư phụ cũng giúp, lần này thái tử phi đến cầu cứu người lại
không giúp, sau đó trời đã tối hẵn, người vẫn quỳ. Cô vẫn đứng đó nhìn, lát
sau không chịu nổi nữa nên mới tiến lại giả vờ đi ngang nên hỏi thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.