BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 290

“Chúng tôi đã đến nơi rồi! “

Cô mãi đi và suy nghĩ nên bây giờ mới nhận ra, trước mặt cô có một đống
củi chất cao lên, trước mắt là một con sông lớn. Đây là địa điểm hỏa thiêu
của chung ba thôn lân cận ở đây, cái vụ của tiểu thư Huệ nhà ông Lê cũng
là giải quyết ở đây, bây giờ quay lại lại có cảm giác lạnh gáy kiểu gì đó. Cô
nhìn vào mặt họ, nét sợ hãi chuyện lúc nãy vẫn còn, cô nhìn quanh cái nữa
rồi nói:

“Đem lên đi”

Họ nghe vậy liền gật đầu, năm sáu thanh niên liền bê cái quan tài lên trêи
đó. Một người ở dưới thì bắt đầu mòi lửa, cô biết chắc chắn trong quan tài
đó thật sự không có xác của Kim Nhã nhưng tình thế bây giờ giữ lại quan
tài cũng chẳng để làm gì, muốn ổn định lại lòng dân nhất định phải thiêu
nó. Chắc ngoài cô ra không ai để ý, mà hình như cậu Cảnh Minh cũng phát
hiện ra thì phải, nhưng cậu bắt phải thiêu bây giờ chắc chắc là có hàm ý cả,
cô thấy lửa táp lên mạnh. Chợt thở dài cái rồi quay lưng lại, cô không muốn
nhìn, cô liền nói:

“Các ngươi ở lại, ta có việc!”

Cô đi từ từ về con đường cũ, khi khuất tầm nhìn của bọn họ cô mới bắt đầu
xoắn váy lên và chạy một hơi thật nhanh. Vừa chạy cô vừa đảo mắt lên
mấy nhánh cây, trời đã sáng như vậy rồi nhất định bà già kia không đi đâu
xa được, chỉ có thể trú vào các bóng râm, hoặc là bay vào hang động. Còn
Kim Nhã nữa, xác của nó rốt cuộc đã đi đâu, cô vừa chạy vừa kêu:

“Quạ thối, ngươi có ở đây không? “

Cô vừa chạy vừa gọi, lát sau chẳng nghe thấy ai trả lời, cô liền dừng chân
lại, đứng đó thất thần một hồi rồi lau mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.