BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 317

“Mau lên đi! Nghỉ một lát rồi đi tiếp!”

Vừa gắt xong bà ấy liền tạm gật đầu, cô thấy phía trước là chân cầu thì hơi
nhót chân, cũng chột dạ mà hai bàn chân lạnh toát. Lúc sáng hình như là
con Kim Nhã nó dặn cô trước rồi, cô lại chưa kịp qua hỏi bà Hậu thì đã bị
lôi đi. Cứ ngỡ bà Dung sẽ đi đường kia, nào ngờ bà ấy lại đi đường này, thế
là con ma da Kim Nhã nói có lẽ là nằm dưới sông này.

Cô nhìn một hơi rồi liền đi nhanh vào một quán nước ven đường, chỗ mấy
chú đánh cá vào nghỉ trưa, chỗ mấy thím mấy cô đi ruộng vào nghỉ chân,
tập hợp lại rất nhiều người, trong đó chỉ còn một chỗ, cô liền kiếm cớ đuổi
bà Dung qua bên đường ngồi. Cô bước vào quán rồi ngồi ké xuống, bà
Dung ngồi cùng đám người bên kia mà mắt cứ nhìn qua bên cô. Cô ngồi
xuống mà mọi người ai cũng thắc mắc nhìn, chắc vì họ thấy cô từ kiệu sang
bước xuống, ai cũng thì thầm nói với nhau.

Cô ngồi xuống một chút thì bưng chén trà lên uống, cô ngồi đó mà thấy ai
cũng im lặng không nói gì, nãy thì nói rất xôm, cô vào cái là trở nên im
lặng luôn.

Cô liền nhìn quanh quắt xem có gì để giả vờ bắt chuyện không, chứ người
ở đây thì hỏi thăm chắc sẽ hỏi được một ít. Cô nhìn qua nhìn lại, đảo mắt
quanh thì chợt dừng lại ngay chân cầu. Cô thấy có một cái miếu nhỏ, cô
thấy trong miếu có một cục thịt tươi sống, ruồi nhặng bu kín cái vỉa thịt đó.
Cô húp một ngụm trà cái rồi hỏi bâng quơ mấy người ngồi ở đó.

“Thím à, thím là người ở đây à?”

Bà ấy thấy cô rụt cổ hỏi nhỏ nhẹ, mà tướng người sang trọng, y phục lại
đẹp thế này, chợt bà có chút giật mình nhẹ, rụt rè trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.