BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 420

Một tiếng xoảng vang lên và một tiếng hét vang vọng trong không trung.
Cô liền cảm thấy một bên vai còn lại bị nhối lên một cái thật mạnh, quay lại
nhìn thì thấy bà Dung đã hoàn toàn hóa thành một con cá trê to. Cô ngã quỵ
xuống, lúc ấy chẳng còn đứng dậy nổi, cô chỉ thấy bà ấy với hình dạng của
một con cá liền lao đầu xuống giếng, ở gần đó có một cái giếng to, cô chỉ
có thể lim dim nhìn, cái hũ đó phát ra một mùi hôi nồng nặc tanh ôi, cô
ngửi mà muốn mửa ngay tại chỗ, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn khiến
đầu óc cô mụ mị không còn sức lực. Cô lờ mờ nhìn lên bầu trời, nghĩ nếu
bây giờ mà chết thì có phải sẽ hết đau không, cô lim dim nhìn lên, bầu trời
không có lấy một vì sao nào cả, nghĩ rằng đến chết bầu trời cũng không
được đẹp. Rồi cô thấy tiểu thư Hoàng Hoa nhìn mình, chợt cô ấy nhíu mày
tỏ vẻ lo lắng, nhưng rồi cô ấy không giúp gì cho cô được, chỉ khóc mà thôi.
Cô mỉm cười cái rồi quay mặt qua bên kia, thấy bên mấy mảnh vỡ ấy có
một cục gì đó đen đen, vài ba miếng vải và một nhúm bùi nhùi. Cô liền
nhắm mắt lại không còn biết gì nữa, chết thì chết, sống kiếp này vất vả thật
đó, chỉ mong kiếp sau đỡ vất vả hơn. Cô nằm đó chờ chết, máu đã loang ra
mấy vết lõm của những ô gạch, chảy ướt cả lưng, cô nhắm mắt lại mê man.
Bà ấy đâm một phát hai vết vào người, nếu sống thì cũng tàn phế mà thôi,
càng nghĩ càng thấy sống không có ý nghĩa. Rồi nước mắt cô chảy ra, cô
nhớ đến mẹ kế ở nhà, nhớ thằng Cò, nhớ hôm nào cô còn hứa sẽ về thăm
nó, không biết hai mẹ con sống thế nào rồi. Cô khóc nhưng lại không thể
phát ra tiếng, cô nhớ đến gương mặt nó, giọng nói của nó, rồi cả cảnh
tượng lúc còn ở nhà. Cô mếu máo, trách sao bản thân mình còn chưa chết,
sống dở chết dở thế này càng thấy thống khổ hơn. Lúc lâu sau máu ra càng
lúc càng nhiều, cô cảm giác đã đến lúc rồi, hình như người lạnh đi, máu
chảy sắp hết rồi. Lúc sau đầu óc đã bắt đầu mơ màng, cô thấy một ảo giác,
rằng cô đi lạc vào một nơi nào đó toàn tre thôi, nhưng xung quanh rất nhiều
sương mù, cô thấy một người, một người nam nhân, đứng quay lưng lại với
cô, dáng người thanh mảnh, lại rất phóng khoáng nhẹ nhàng. Cô liền tiến
lại gần, chẳng hiểu sao nhìn người đó rất quen. Càng đi lại càng thấy rõ
hơn, rồi chợt người đó quay mặt lại mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.