BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 455

Tối đó bà Hậu trở về phòng, các gia nô của nhà họ Hoàng ai nấy đều né căn
phòng của cô ra, ai cũng đồn cái xác của A Tỳ còn trong phòng của thiếu
phu nhân. Một phần họ sợ ma, một phần họ cũng nghe mọi người đồn mấy
điều không hay về thiếu phu nhân: Người ta nói cô ác độc, nói là cái chết
của A Tỳ là liên quan tới cô, rằng cô đánh chết nó. Đám gia nô sợ lọt vào
mắt cô lại có kết cục không tốt như A Tỳ, họ liền bàn bạc với nhau né thiếu
phu nhân ra, cũng tựa như cấm tiệt không qua lại.

Ánh nến sáng lung linh bên trong phòng, cô ngồi trêи ghế lặng im nhìn A
Tỳ nằm trêи giường; cô muốn thấy nó, muốn thấy nó, muốn nói chuyện với
nó.

Cô lim dim mắt, không biết đã đến giờ nào rồi nhưng hình như trời đã
khuya. Hôm qua mưa to, còn hôm nay thì trời lạnh quá, cô xoa tay vào
nhau rồi xoa vai, lát sau lại ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, cô
mơ màng thấy bóng dáng A Tỳ, tuy nói là mơ nhưng cô vẫn nhận thức
được A Tỳ chết rồi. Cô rơi nước mắt kêu nó:

“A Tỳ , A Tỳ ơi! A Tỳ, em quay lại cho ta nhìn em đi, A Tỳ!”

“Thiếu phu nhân à… em xin lỗi người… sau này em không thể hầu người
được nữa rồi.”

“A Tỳ, ta mới là người nên xin lỗi em! Là ta hại em!”

Nó mỉm cười rồi lắc đầu, nụ cười nó như tỏa sáng, cô còn ngửi được mùi
thơm thoang thoảng phát ra. Nó cười khúc khích rồi nói:

“Đừng… thiếu phu nhân đừng trách bản thân mình. Em không sao…em
cảm thấy rất vui! Thiếu phu nhân à… tạm biệt người… Cảm ơn người đã
đến với cuộc đời của em! Em đi đây, chị em đến đón em rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.