BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 461

“À không, tôi chỉ là tức ngực mà thôi.”

Cô giả vờ nói, nhưng bà ấy lại chằm chằm nhìn vào ngực cô rồi nói:

“Vậy sao? Để tôi kiểm tra xem!”

Bà vừa giơ tay ra thì cô liền thụt lùi lại rồi chạy vào phòng một mạch, đã
vậy còn nói với lại:

“Ta về phòng đây, bà về phòng bà đi.”

Nói xong bóng cô đã khuất sau mấy cánh cửa, bà nhìn theo mà chợt mỉm
cười. Bà giơ bàn tay lên, có những chỗ đen đen ngay cổ tay, nở một nụ cười
nhạt nhẽo, thở dài một cái rồi đảo mắt nhìn quanh khu này. Kế đó bà nhắm
mắt lại, những hình ảnh của ngày xưa ấy chợt hiện ra: Những năm tháng
chị gái của bà còn sống, cậu Gia Minh còn quậy phá, cậu Cảnh Minh còn ở
nhà, chăm chỉ học hành đèn sách, những năm tháng chưa có bão bùng dữ
dội. Tuy không tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhưng người nhà họ Hoàng rất
đông, không khí trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt. Những cuộn phim của kí
ức cứ ùa về làm trái tim của bà chợt rung động, nước mắt nhẹ nhàng chảy
dài trêи gò má. Bà nhớ cái làn gió của những năm ấy, nhớ giọng cười đùa
trêu ghẹo các nô tì của cậu Gia Minh, nhớ những cánh hoa đào rơi đầy
xuống sân… Nhớ lắm,nhưng mãi mãi cũng không còn cơ hội đó, bây giờ
mọi thứ đã khác rồi, khác lắm rồi.

“Gia Minh à! Con leo xuống đi kẻo ngã đó!”

Tiếng bà Hoàng cất lên lo lắng, sau đó là tiếng cười của cậu Gia Minh.

“Mẹ à, con không té đâu! Mẹ né ra đi, con sẽ nhảy xuống!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.