dõi mày, tao trốn rất kĩ, mày không tìm thấy ta hahaha…”
“Khi mở hộc tủ ra tao sẽ ở sau lưng mày, khi bước lên cầu thang tao sẽ nắm
chân mày, khi nhìn qua khe cửa tao sẽ thấy đầu mày, khi mày ngủ tao luôn
nhìn mày, kiểm tra chăn xem có ai không nhé!”
Cô vừa run vừa sợ, tay nó vuốt vuốt tóc cô, miệng cười hehe chẳng khác gì
ma quỷ, cô ẳm nó ra tới sân thì cũng thấy bà иɦũ ɦσα Nụ đứng đó, bà thấy
con Kim Nhã thì quay qua ôm nó ngay, cậu Cảnh Minh liền quay lại bế nó,
bà иɦũ ɦσα thấy tay cô run run bà liền giơ tay tát thẳng vào mặt cô quát
“Cô làm cái gì thế hả? Cô làm cái gì giữa đêm tối thế này?”
Vừa nói xong cậu Cảnh Minh đã vội bế nó vào nhà, vừa đi vừa nói, tiếng
cậu uy phong mà mạnh mẽ vô cùng
“иɦũ ɦσα thôi đi, im lặng xem nào!”
Nói xong иɦũ ɦσα liền im lặng, liếc nhìn cô một cái rồi nói
“Đúng là cái thứ quê mùa dốt nát mà! Hết cái để chơi rồi sao?”
Bà иɦũ ɦσα đay nghiến rồi quay qua hỏi mấy đứa nhỏ
“Ai bày ra mấy cái trò này đây?”
Tụi nó liền chỉ vào mặt cô, cô chỉ vào mặt mình bất ngờ nói
“Nè mấy đứa, chị rủ tụi em tìm chị cơ mà, là tụi em nói muốn chị tìm tụi
em…!”
“Cô có câm miệng không hả, còn ở đó ăn nói hồ đồ!”