BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 620

Một câu hỏi khiến bà cảm thấy dây thần kinh não như co cứng lại. Bà im
lặng vì bà biết Hoài Thục phải có lí do gì đó mới hỏi như vậy. Bà nhíu mày
rồi trầm ngâm, bà im lặng rồi nhắm mắt lại. Câu hỏi đó bấy lâu nay bà cũng
đang hỏi bản thân mình. Không chỉ là hồn của Gia Minh, thậm chí cả các vị
phu nhân khác, hay các tiểu thư khác đều không thể nói chuyện, khiến bà
cảm giác như linh hồn họ đang bị giam cầm lại tất cả do một thế lực nào
đó. Bà ngồi vậy cho đến khi trời hừng đông.

Tại một ngôi miếu nào đó, sương sớm đậu trêи nóc miếu. Một bà già ngồi
lặng lẽ trêи một cái ghế, xung quanh bà là những tấm hình vẽ thần vẽ
thánh. Bà nhìn vào ngọn đèn được đặt trong cái bông hoa sen, ánh sáng
phát ra le lói yếu ớt khiến bà thở dài. Bà đứng dậy cái rồi đi vào trong, bà
vạch miếng màn ra rồi nhíu mày nói giọng nghiêm túc trách móc:

“Ngươi đã bị nhốt trong cái chum đó suốt 49 năm mà ngươi vẫn chưa sợ
sao? Năm lần bảy lượt quay lại đó, ngươi sợ bà ta quên ngươi à? Mà cứ
lảng vảng ở ngôi nhà đó?”

Một con quạ đậu trêи cửa sổ, nó nói:

“Nói mãi! Nhức cả đầu, bà đã nói tổng cộng hơn mấy trăm lần rồi!”

“Đúng là…”

Bà ấy nói mà như tức điên lên, nó nói giọng đanh đá chua ngoa:

“Này bà già, tại ai hả, rõ ràng lúc trước là tôi đã cứu bà mà, bà cũng đã hứa
sau này ta có việc gì cứ đến tìm bà. Rõ ràng bà cho căn tu lại cho cô ấy, tôi
không tìm cô ấy thì tìm ai? Bà còn chưa giúp được gì cho ta nữa là…”

“Không giúp gì được cho ngươi? Hoàng Gia Minh. Ngươi đúng là một đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.