BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 675

nước mắt lăn dài. Chợt nhớ đến cái ngày bà bói điên đến tìm cô, cái ngày
định mệnh thay đổi cả cuộc đời của cô, cô mím môi cái rồi rút người vào
tay khóc, than trách thân phận mình.

“Bà cho tôi cái tốt lành không cho tại sao lại cho tôi đôi mắt này?”

Cô khóc lóc dữ dội, vừa đói vừa mệt, lại vừa lo lắng sợ hãi. Bao nhiêu cảm
giác khó chịu trong người, cô phải đối mặt với cái gì nữa đây?

Cô cứ thế người mệt lã ngủ quên lúc nào không hay, đến khi xe ngựa dừng
lại, rồi có tiếng gõ tay vào xe. Cô nghe thấy tiếng cộc cộc, rồi mở mắt ra,
lúc ấy trời đã ấm dần, không còn lạnh như lúc sáng nữa. Cô vạch rèm ra cái
rồi nhìn quanh, tên gia nô đó chợt mỉm cười nhìn cô, cô bước xuống xe,
chẳng may lảo đảo chóng mặt nên vấp té, hắn liền nhảy vào đỡ cô.

“Tiểu thư không sao chứ?”

Cô nghe hắn hỏi xong liền nhíu mày quay qua nhìn. Thấy hắn nhìn cô với
một cặp mắt long lanh, cô nhắm mắt lại cái rồi mở mắt ra, chợt nhận ra
người đứng dìu cô lại là…

“Từ Ân công tử…”

Hắn liền mỉm cười, buông tay cô ra, đứng đó nhìn cô gật đầu có vẻ rất vui
trong lòng.

“Tôi biết tiểu thư đây sẽ nhận ra tôi mà!”

“Không phải chứ? Là người đã đánh xe đưa tôi đi sao?”

“Đúng vậy! Tiểu thư không nhớ ta đã từng nói hẹn ngày gặp lại với tiểu thư
đây sao? Chẳng lẽ tiểu thư đã…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.