“Này này! Đã lâu rồi không thấy thiếu phu nhân ra ngoài nhỉ? Phải không?
“.
“Đúng đó! Lúc trước ngày nào cũng thấy lượn lờ khắp nơi, chân cứ như có
lò xo ấy, vừa đi vừa nhảy, dạo này lại chẳng thấy mặt mũi đâu, ngay cả bữa
cơm cũng không thấy ra ngoài ăn! Không biết là làm cái gì trong đó!”
“Không phải đâu! Chắc là bị bà Hoàng phạt đó!”
“Bà Hoàng phạt? Tại sao vậy?”
“Thì…”
Một con nô tỳ mặt mũi lấm lét nhìn quanh, sau đó kề miệng nói nhỏ vào tai
một con nô tỳ khác.
“Thì cái hôm thiếu phu nhân trốn vào điện thờ đó, bị bà Hoàng đến bắt về.
Hôm ấy còn ngã ngang ngất cơ, không biết là thật hay là giả vờ nữa?”
“Ai mà không biết biệt tài của thiếu phu nhân chứ? Đó là giả vờ ngây thơ
và trong sáng sáng, lại còn giỏi nịnh bợ! “
“Đúng đó! Cái gì thì cái chứ nịnh bợ thì không ai qua thiếu phu nhân nhà
mình! “
“Nhưng mà mai đây cậu Cảnh Minh mình thành thân rồi. Thiếu phu nhân
lại còn ai để nịnh chứ? Không lẽ nhà này không có ai trị được!”
“Đúng đó! Sau này cậu Cảnh Minh sẽ làm chủ cái nhà này, đương nhiên
tiểu thư Ánh Dương sẽ có tiếng nói hơn rồi! Dù sao thiếu gia cũng đã mất
từ lâu, thiếu phu nhân ấy có gì mà lên mặt chứ?”