BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 722

Nói rồi hai đứa cười vang lên một cái, chúng nó nghe tiếng bước chân thì
vội tách nhau ra, mắt mũi cứ liếc dọc liếc ngang. Chúng nó thấy bà Hậu thì
giật mình cúi đầu chào, bà Hậu bưng trêи tay một chén thuốc. Bà hắn giọng
một cái rồi liếc nhìn qua bọn họ, bà lướt người qua rồi bước đi, họ ai nấy
đều xanh mặt, bà bước đi rồi họ lại tụm lại bàn tán.

“Bà Hậu này không biết ăn cái gì của thiếu phu nhân mà lúc nào cũng đeo
bám thế không biết?”

“Đúng đó! Đúng là không biết thức thời, không có mắt nhìn người!”

“Đúng đúng!”

Nói xong thì cũng ai vào việc người nấy, quay ra làm việc, bà Hậu gõ cửa
cái rồi bước vào phòng, bà tiến lại gần chiếc giường. Thấy cô ngồi ôm chân
trêи giường, mắt nhìn đăm đăm ra cửa sổ, bà bước lại rồi chạm tay lên vai
cô.

“Hoài Thục à!”

Cô nhẹ nhàng quay mặt lại, tay vẫn còn cầm lấy một miếng vải, bà nhìn
vào miếng vải đó rồi thở dài nói:

“Uống thuốc đi rồi hãy thêu!”

Cô mỉm cười cái dịu dàng, từ cái hôm cậu Cảnh Minh bế cô từ điện thờ về
cô đã không nói không rằng, người như người mất hồn, bà nhìn mà cảm
thấy lạnh lẽo. Chẳng khác người gặp chấn động mạnh là bao, sau khi bị sốc
quá lớn sẽ trở nên như vậy, cô cầm lấy chén thuốc, uống một nơi hết cạn.
Bà ngồi xuống cạnh giường, tay bà cầm chén thuốc bỏ qua bên bàn, quay
lại ngồi xuống chải tóc cho cô, bà vừa chải vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.