BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 774

Từ khi thấy bức tranh của cậu Cảnh Minh mà bà tráo đổi cô đã thầm biết bà
nghĩ gì trong đầu. Cô cũng biết bà Hoàng biết Cảnh Minh còn sống. Bà và
bà Hậu ai cũng giữ bí mật này, vì không muốn Cảnh Minh quay lại nơi này
nữa. Bà cũng muốn cô có cuộc sống bình thường sau này, không dấn thân
vào sự tàn khốc của nhà họ Hoàng. Cô biết hết nhưng thế này thì quá tàn
nhẫn, cả tranh cuối cùng của chồng mình cũng không được giữ, cô quỳ
xuống mà khóc nghẹn ngào:

“Con không tái giá đâu! Mẹ đừng làm như thế!”

Nói rồi cô ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng bà, trở về nhà mà tay cô phỏng rộp.
Cô mở bức tranh ra, nó đã cháy hết một nữa, chỉ còn lại nửa bên mặt của
Gia Minh, cô sờ lên nó mà nước mắt rơi xuống lộp độp.

“Có nóng lắm không?”

Cô ngồi ngắm nghía bức tranh ấy mà trái tim như quặn thắt lại, sau đó cô
liếc qua nhìn. Bức tranh của cậu Cảnh Minh vẫn còn nằm trêи bàn, cô cuộn
lại rồi cột lại.

Tối hôm sau cô bước ra khỏi cửa, tối hôm nay là ngày quan trọng. Ngày hạ
huyệt của người nhà họ Hoàng, có bà Hậu và bà Hoàng đứng ra làm chủ, cô
cũng đi theo. Lúc ấy cô nhìn đám người nhà họ Hoàng đào mộ lên mà da gà
cô nổi lên rần rần, ông Lê là phụ thân của tiểu thư Ánh Dương chỉ tay vào
cái hũ nào thì gia nô sẽ thò tay vào cầm tay chân đặt xuống quan tài, trêи
50 cái hũ nên cô đứng nhìn cả đêm. Ông ấy đợi đào mộ lên rồi lại chỉ tay
vào hũ, ông ấy có thể biết chắc chắn tay chân đó của ai, đầu đó của ai, rồi
lại mở quan tài ra đặt phần đó xuống.

Làm như vậy đến trời tờ mờ sáng, cô nhìn cả đêm nhưng không nói gì, đến
khi cái quan tài cuối cùng được khép lại, cô mới nhắm mắt một chút. Hít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.