BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 839

người khác lợi dụng, ta sẽ cho bà ăn vài bữa. Ta về đây, cả ngày hôm nay đi
quanh thôn cũng may gia nô chưa bắt được!”

“Này! Nhóc con! Ngươi tên gì?”

“Hoàng Gia Minh! “

Nói xong nó nhìn đông nhìn tây, sau đó chạy đi mất. Bà nhìn quanh rồi
nhìn xuống cái bánh bao, đã mấy ngày nay bà chưa ăn gì, bà cũng không có
ý định sẽ sống tiếp. Tự nhiên bà lại bắt gặp một ánh mắt sáng của cậu, nó
sáng ngời y như đôi mắt của con trai bà. Bây giờ chồng con bà đều mất, chỉ
trong một đêm người ta đã giết hết cả nhà bà. Chỉ vì muốn bà đi tìm cho họ
một kho báu, kho báu được giấu từ hằng trăm năm trước. Vì kho báu đó chỉ
có người như bà mới tìm được, ấy thế mà họ giết cả nhà bà để cảnh cáo.
Bây giờ tay trắng, sống chui sống nhủi, kẻ không còn gì hết, tưởng đâu
cuộc đời đã sớm chấm dứt rồi.

Bà mỉm cười cái rồi cầm cái bánh bao lên ăn, sau đó nước mắt chảy ra ướt
mặt.

Ngày hôm sau bà đi bộ đến nhà họ Hoàng, trêи tay cầm một cái ô, bà đứng
đó cả buổi. Nhìn thấy nhiều người canh cửa bà không dám kêu, rồi ngồi
cạnh một gốc cây để che mát, trưa trưa trong nhà lại vang lên tiếng la hét:

“Thiếu gia trốn ra ngoài rồi!”

Bà giật mình nhìn lên, sau đó thấy một bàn chân giơ lên leo qua tường. Bà
chạy lại rồi cậu nhảy xuống, vừa lúc ấy bà đỡ được cậu, trong nhà chạy ra
một đám người, sau đó nhìn thấy bà ngạc nhiên, cậu kéo tay bà rồi nói:

“Bà già, bà quay lại tìm ta à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.