BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 838

Cậu nhặt xong liền bỏ lên bàn, cậu quay người lại cúi đầu với bà, sau đó
nói:

“Bà già à! Xin lỗi vì đã làm bà tức giận, cái ơn ta cứu bà khi xưa, nay coi
như hòa nhé, ta nợ lại bà lời cảm ơn, nợ thêm lời xin lỗi. Ta đi đây, ta sẽ ở
bên cô ấy thêm một chút, ta quay lại đây để nói với bà, sau này hãy chăm
sóc cho nàng ấy!”

Cậu quay lưng đi mà mắt cậu cay cay, sau đó cậu giơ tay lên lau nước mắt.
Bà quay mặt lại rồi ném cái gậy vào người cậu

“Hoàng Gia Minh! Nếu ngươi không cứng đầu mềm yếu, thì kết cục của
ngươi không thảm thương thế này đâu!”

Cậu bước đi ra ngoài, không quay mặt lại nhìn bà, bà nhìn theo mà tay bà
run lên lẩy bẩy. Chợt bà ngồi thộp xuống ghế, bà nhìn theo bóng lưng cậu
dần khuất trong màn đêm, rồi bà lại nhắm mắt lại.

Hình ảnh một bàn tay giơ cái ô ra che mưa cho bà, sau đó ngồi cạnh bà,
một ánh mắt sáng quắt, một cái miệng nho nhỏ.

“Bà già, bà đói bụng à? Sao lại ngồi ở đây?”

Bà ngẩn mặt lên nhìn cậu bé đó, chợt mỉm cười lạnh lùng.

“Ta bị điên đấy, mau đi ra chỗ khác đi!”

Nó nhìn quanh rồi bỏ cái ô lại, còn bỏ ra một cái bánh bao, nó nói:

“Bà cầm lấy! Mẹ ta dặn làm người phải có trái tim ấm áp nhân hậu, bà đói
thì ăn đi. Cầm ô mà che, nếu có khó khăn cứ lại nhà họ Hoàng, nói quen
với ta. Sẽ có người cho bà đồ ăn, tiền ta không cho đâu, mẹ ta nói sẽ bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.