BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 905

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô nói tiếp:

“Cậu có thể nói tôi nghe họ đã mất ngày nào không?”

Cô vừa nói nước mắt vừa lăn dài trêи má, cậu bỏ chén nước nóng xuống rồi
nói:

“Họ mất sau một ngày chị được gả đi!”

Cô mếu máo sau đó quay lại nhìn về hai cái mộ, sau đó nói:

“Vậy mà tôi cứ vui vẻ sống mỗi ngày, tại sao tôi lại vô tâm như vậy chứ?
Mẹ mất em mất tôi lại không hay. Tôi làm gì thế? Tôi đã làm gì thế này?”

Cô vừa nói vừa lấy tay đập vào người, sau đó hét lên đau đớn, cậu giữ tay
cô lại rồi nói:

“Chị đừng như thế. Chuyện này không ai muốn cả”

“Tôi suy nghĩ cả đêm rồi. Tôi trách cậu là tôi sai. Cậu không đáng trách.
Chỉ có tôi thôi, tôi không quan tâm họ nhiều, tôi luôn nghĩ họ vẫn ở nhà
chờ tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ cho họ. Sao tôi lại có thể làm như thế chứ?”

Cô dằn vặt bàn thân, miệng luôn mắng chửi mình, cậu giơ tay ra sau đó
chạm nhẹ lên vết bầm trêи mặt của cô, sau đó hỏi:

“Có đau không?”

Cô hít một hơi nhẹ. Nước mắt nước mũi chảy ra, sau đó mắt cô nhìn vào
vết thương trêи miệng cậu. Vết đỏ trêи mặt cậu, sau đó cô nhẹ nhàng gạt
cánh tay cậu ra, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.