BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 957

“Thôi cậu ơi, cậu biết tính em mà cậu còn muốn gả em đi, cậu không sợ
người ta cười cậu à? Cậu…”

Nó kéo tay cậu van xin năn nỉ, cậu cũng lắc đầu rồi mỉm cười:

“Được rồi, cậu phải đi đây, em ở nhà coi phơi thuốc cẩn thận, đừng trốn đi
phá phách nữa, gà nó bới tung của cậu đấy biết chưa?”

“Em biết rồi, cậu đừng có gả em đi đấy! Em sẽ không làm cậu tức nữa đâu,
cậu cho em ở lại đi, lỡ sau này thiếu phu nhân quay lại không có em thì ai
hầu người?”

Nó nói xong tự nhiên thấy bản thân lỡ lời, sau đó buông cánh tay cậu ra, nó
lùi lại một bước rồi cúi đầu chào cậu, cậu mỉm cười gượng gạo rồi bước lên
xe, cậu rời đi qua thôn Vĩnh Hà khám bệnh, nó đứng đó tần ngần một hồi
rồi tự vả bốp vào mặt mình.

“Nói bậy này! Thật là…”

Nó bốp bốp mấy cái nữa vào mồm rồi nhăn nhăn nhó nhó, nhìn theo cái xe
ngựa cậu khuất dần đi mà thở dài. Đã ba năm kể từ ngày thiếu phu nhân
mất tích, nó chỉ nhớ được lúc cô ấy cho nó về nhà chơi, chuyện sau đó hoàn
toàn không nhớ được gì cả, nó vẫn có một linh cảm rất mãnh liệt rằng thiếu
phu nhân của nó vẫn còn sống. Thế là suốt ba năm trời nó vẫn ở lại đó chờ,
nó vẫn làm gia nô cho cậu, vẫn phụ cậu việc trong việc ngoài, chỉ là nó mỗi
năm nó lại mỗi lớn thêm cao thêm, chỉ có điều tin tức của thiếu phu nhân
nhà nó lại chẳng nghe thấy được gì cả.

Nó quay người thở dài cái rồi quay người đi vào, nó lại đi phơi thuốc cho
cậu, trong lòng vẫn cắn rứt chuyện lỡ miệng khiến cho cậu buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.