BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 976

Họ nghe vậy mừng như vớ được vàng, sau đó liền gật đầu chạy toáng cả
lên. Sư thầy dẫn họ đi hết chỉ còn lại cậu đứng đó nhìn vào họ, cậu chợt
mỉm cười một nụ cười thật sự rất lạnh nhạt, sau đó một giọt nước mắt cậu
lăn xuống gò má. Cậu chẳng biết bây giờ trong lòng là loại cảm giác gì nữa,
chỉ cảm thấy vừa bất ngờ vừa đau sót lại vừa khó chịu. Chân cậu từ từ tiến
lại gần, từ từ bước lại gần hơn, hai người họ cử động tay chân sau đó ú ớ
cái gì đó trong miệng. Rồi cậu cũng đã tiến sát lại gần họ, cậu thở ra một
hơi rồi lặng lẽ bảo:

“Hai người… Đã sống như vậy suốt bao năm qua sao?”

Họ nghe cậu nói dường như trở nên vô cùng xúc động, họ bường lên phía
trước miệng ú ớ càng lúc càng lớn hơn. Sau đó cậu mới nhíu mày, một giọt
nước mắt mặn đắng chảy ra, tay chân cậu run rẩy rồi nắm chặt lấy vào
nhau, nhìn những con ruồi con nhặng đậu trêи người họ, nhìn gương mặt
thể hiện sự đau đớn của họ, nhìn những con vật bẩn thỉu đang bò xung
quanh họ. Cậu cay đắng nói:

“Đây có phải hình phạt mà ông trời đã giáng xuống vì sự tham lam của hai
người không? Có phải sống đau khổ thế này còn hơn cả chết đi không?”

Họ giơ tay ra nhào về phía cậu, cậu đã đi lùi ra một bước, sau đó cậu mỉm
cười:

“Tôi chẳng biết tại sao ông trời lại cho tôi gặp lại hai người, tôi chẳng thể
hiểu nổi, nhưng có lẽ sự gặp lại này cũng chính là sự trừng phạt của ông
trời ban cho hai người”

Nói xong cậu quay người sau đó bước ra khỏi cửa, cậu vừa đóng cửa lại đã
khụy xuống trước cửa rồi ôm mặt khóc lên nghẹn ngào, cậu lấy tay bóp
chặt lại rồi cúi đầu xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.