BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 980

tụng kinh của sư thầy vang lên. Không gian ấy trở nên u tối tĩnh mịt làm
sao.

Hình như họ sống đến bây giờ, sống trong đau khổ dằn vặt chỉ để gặp lại
cậu lần cuối rồi họ mới có thể hết nợ hết nần mà thanh thản rời đi. Họ đã
chôn mấy năm cuộc đời vào một cuộc sống giống như một địa ngục, một
địa ngục trần gian, một thứ được gọi là quả báo, quả báo không chừa một
ai. Không phải chết mới là quả báo lớn nhất. Cậu cười nhạt rồi đứng đó, đợi
đến cuối cùng khi nhà sư chuẩn bị hốt lấy cốt bỏ vào lọ, lúc ấy nhìn hai con
người bây giờ chỉ còn lại một nắm tro tàn. Cậu chỉ biết lặng thin mà nhìn,
chợt sư thầy giơ cái hũ cho cô gái rồi nói:

“Ánh Ánh à! Phụ mẫu con đã mất cả rồi, sau này con định sẽ ở lại hay có
dự định thế nào không? “

Cô ấy cũng cảm thấy rướm nước mắt rồi nói:

“Thật ra ba năm nay con và phụ mẫu cũng đã nương nhờ nhà chùa quá
nhiều rồi, con không dám ở lại làm phiền thầy đây nữa, nên con xin phép sẽ
rời đi”

Nói xong cô ấy liếc nhìn qua cậu, gương mặt có phần nhạt nhòa kia chợt
mỉm cười nhẹ:

“Cảm ơn cậu đây đã có tấm lòng giúp phụ mẫu ta, nếu cậu không chê ta sẽ
đến nhà phụ giúp việc nhà cho cậu một thời gian coi như trả ơn. Nhưng mà
ta hứa sẽ không ở lại làm phiền cậu đâu, ta biết nhà cậu có rất nhiều người
làm, cũng biết thân biết phận thấp hèn như ta không xứng đáng làm người ở
cho cậu, nhưng mà…”

“Cô cứ đến, cửa nhà tôi sẽ đón”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.