BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 981

Nói xong cậu liền mỉm cười, cô ấy cũng mỉm cười, sư thầy thấy vậy liền
nói:

“Có cậu đây chiếu cố cô ấy ta đây cũng yên tâm rồi”

Thế là tối hôm ấy cậu và cô ấy đi ra bờ suối, cô ấy bảo muốn tiễn phụ mẫu
mình đoạn đường cuối cùng, chính là nơi sư thầy đã cứu bọn họ. Cậu cũng
muốn đi ra nơi đó nên cậu đi theo cùng, nhìn cô ấy rãi tro cốt xuống suối
xong cậu lại nhìn xung quanh, không biết Hoài Thục có may mắn được ai
đó cưu mang không, hay sống chết ra sao còn chưa biết. Cậu nhìn quanh
một hồi rồi ngồi xuống nhìn cô nương đang rãi tro kia.

Ánh Ánh!…. Cậu đọc lên cái tên này rồi chợt cậu nhớ đến Hoài Thục ngày
xưa, trước mặt cậu còn nói dối bảo Ánh Dương chính là Ánh Ánh, sau đó
cậu liền mỉm cười:

“Hoài Hoài! Minh Tuân! Ánh Ánh! Ba con người ấy vốn dĩ là không có
thật, là do chúng ta tự lừa bản thân để tạo ra họ mà thôi, Hoài Hoài… “

Cậu đọc tới cái tên này chợt trong đầu cậu hiện lên một cái gì đó. Một hình
ảnh chợt lướt qua trong đầu cậu, một người con gái che một cái khăn trêи
đầu, dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn.

“Thật ra là tôi nhặt được cô ấy ngoài bờ suối, lúc sau này mới nhận ra rằng
cô ấy chẳng còn nhớ gì cả, tôi muốn cậu giúp tôi vẽ gương mặt cô ấy sau
đó tìm giúp cô ấy người thân của mình”

Lời nói của bà lão kia đột nhiên lại vang lên, sau đó cậu giật mình bấu tay
vào cục đá, phía xa xa Ánh Ánh rãi tro cốt xong thì đi lại, cậu chợt đứng
phắt dậy cái rồi chạy lại nói:

“Chúng ta…chúng ta đi thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.