BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 136

phút nghĩ ngơi bằng cách đi dạo dọc theo bờ cảng. Cách đó vài bước chân,
mũi tàu Valparaiso han gỉ đang đong đưa ở đầu dây neo, con tàu bị xích
trông giống một con thú mang tới điềm xấu. Bóng con tàu chở hàng thấp
thoáng ẩn hiện dưới mặt nước như loang dầu đang dập dờn theo nhịp nước
róc rách. Dọc theo lối đi trên boong, những người đàn ông mặc đồng phục
đi lại tấp nập, chăm chú thực hiện các kiểu giám định. Thuyền trưởng của
con tàu đứng tựa mình vào lan can khoang lái quan sát họ. Qua cách ông ta
ném điếu thuốc xuống mặt nước, có thể đoán được những giờ sắp tới chắc
chắn sẽ còn náo động hơn cả mặt nước nơi chiếc đầu lọc đang nổi bập bềnh.
Giọng của ông già Jules vang lên phá tan bầu không khí vắng vẻ, nơi chỉ
nghe có tiếng chí chóe của những con mòng biển.

- Trông chẳng muốn nhảy xuống lặn tẹo nào, có phải không? Trừ khi lặn
một lèo xuống đáy luôn!

Zofia quay người lại và chăm chú nhìn ông trìu mến. Đôi mắt màu xanh lơ
của ông đã mõi mệt, bộ râu quai nón lởm chởm, bộ quần áo cũ nát, song sự
cùng quẫn không hề làm mất đi vẻ đẹp nơi con người ông. Ở người đàn ông
này, sự lịch lãm toát ra từ đáy con tim. Ông già Jules thọc sâu hai tay vào
túi chiếc quần cũ vải tuýt kẻ ca-rô.

- Đây là vải kẻ theo kiểu hoàng tử xứ Galles, nhưng ta nghĩ chắc hoàng tử
cũng đã bỏ cái kiểu ăn mặc như thế này từ lâu lắm rồi.

- Chân bác thế nào rồi?

- Phải nói là nó vẫn còn đứng bên cạnh cái chân bên kia, mà như thế thì
chẳng đến nỗi tệ lắm.

- Bác đã thay băng chưa?

- Thế còn cháu, cháu sao rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.