BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 14


Zofia ngồi vào bàn cùng với người đốc công lúc này vẫn luôn miệng càu
nhàu :

- Năm năm rồi tôi luôn nhắc họ phải lắp đèn cao áp. Ít nhất mỗi năm cũng
làm thêm được hai chục ngày. Mà các tiêu chuẩn được đặt ra cũng thật ngu
xuẩn, công nhân của tôi có thể làm việc cho tới khi tầm nhìn chỉ còn năm
mét, họ toàn những tay lão luyện.

- Công nhân học việc ít nhất cũng phải chiếm 37% số người làm việc cho
anh, Manca ạ.

- Công nhân học việc thì tất nhiên là phải học làm. Nhưng nghề của chúng
tôi được truyền từ đời cha sang đời con, mà ở đây cũng chẳng có ai muốn
đùa với sinh mạng con người. Một cái thẻ công nhân cảng được phát ra bao
giờ cũng rất xứng đáng, bất kể hoàn cảnh nào.

Nét mặt của Manca dịu bớt khi Mathide cắt ngang cuộc tranh luận của hai
người bằng cách mang các món họ gọi tới bàn, mặt đầy vẻ tự hào về sự
khéo láo đầy kinh nghiệm của cô.

- Trứng chưng dăm bông cho ông, ông Manca. Còn chị, Zofia, em đoán chị
sẽ không ăn, như thường lệ. Em vẫn mang cho chị một tách cà phê không
bọt, mặc dù chị sẽ chẳng uống, bánh mì, xốt cà chua, tất cả đây, đủ hết rồi
chứ?

Miệng đầy thức ăn, Manca lúng búng cảm ơn cô. Bằng giọng rụt rè, miệng
Mathide hỏi Zofia buổi tối có rỗi không. Zofia trả lời sẽ ghé qua quán đón
cô ngay sau khi kết thúc ca trực. Yên tâm cô phục vụ bàn biến mất trong sự
náo động của quán ăn lúc này vận không ngớt khách ra vào. Từ phía cuốI
quán , một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị tiến ra phía cửa. Đi ngang
bàn họ ngồi, ông ta dừng lại chào người đốc công. Manca chùi miệng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.