BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 65

một người gầy như cô ấy. Có lẽ họ sẽ phải mất hàng tiếng đồng hồ để khâu
lại vết thương, tôi có thể mời cô sang quán cà phê đối diện được không?

- Không, thật sự là anh không thể!

- Tùy cô thôi, vậy thì chúng ta ngồi chờ ở đây, chẳng thoải mái bằng, nhưng
nếu cô thích thế thì đành vậy…Thật đáng tiếc!

Họ ngồi quay lưng vào nhau trên dãy ghế trong hơn một tiếng đồng hồ, cho
tới khi người bác sĩ phẩu thuật cuối cùng cũng hiện ra ở đầu hành lang. Ông
ta không tháo đôi găng bằng cao su để tạo nên tiếng kêu( từ lâu lắm rồi các
bác sĩ phẩu thuật thường tháo găng ngay khi ra khỏi phòng mổ và vứt chúng
vào những thùng rác được sử dụng cho mục đích này). Mathilde đã qua cơn
nguy hiểm, động mạch đã không bị tổn thương. Phim chụp các lớp không
cho thấy bất cứ một chấn thương nào ở sọ não. Cột sống cũng không hề gì.

Mathilde có hai chỗ gẫy xương không quá nghiêm trọng, một ở đùi, một ở
cánh tay ,và một vài vết khâu. Người ta đang bó bột cho cô. Biến chứng có
thể xảy ra, nhưng vị bác sĩ tỏ ra tự tin. Tuy vậy ông vẫn muốn bệnh nhân
được nghĩ ngơi hoàn toàn trong một vài giờ tới. Ông nhờ Zofia báo cho
người nhà của bệnh nhân rằng các cuộc thăm bệnh sẽ chỉ được phép bắt đầu
từ sáng mai.

- Sẽ nhanh thôi, - cô nói, -chẳng có ai ngoài tôi ra cả.

Cô thông báo cho người phụ trách tầng số máy nhắn của cô. Khi đi ra, Zofia
bước ngang qua mặt Lucas và không buồn ngước lên nhìn hắn, cô nói cho
hắn biết hắn sẽ không cần phải sữa lại bản báo cáo. Cô bước vào và biến
vào bên trong cánh cửa quay của khu cấp cứu. Lucas đuổi kịp cô tại bãi để
xa vắng tanh, cô vẫn đang loay hoay tìm chìa khóa.

- Nếu anh có thể tránh đừng làm tôi giật mình thì tôi sẽ vô cùng biết ơn anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.