BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 73

thật sự ông đã chẳng hề cảm thấy gì.

Zofia nhìn vết thương đang rỉ nước dưới chỗ toạc của ống quần bằng vải
tuýt len kẻ ô vuông.

- Bác Jules, bác phải đi khám chân bác đi!

- Ôi thôi, cháu đừng nhiều chuyện nữa, cái chân này có sao đâu!

- Nếu bác không rửa vết thương ấy ngay, chỉ trong vòng một tuần nó sẽ
nhiễm trùng và gây hoại thư, bác biết rõ điều đó mà!

- Ta đã phải chịu đựng vết thương lớn nhất trong cuộc đời rồi, con gái ạ.
Thêm hay bớt một vết thương nữa thì có sá gì! Hơn nữa, từ bao lâu nay ta
vẫn cầu Chúa tới đưa ta đi, có lẽ ta cũng nên hợp tác với Người một chút
chứ. Nếu mỗi lần có chuyện gì ta cũng vội càng chạy chữa ngay, thì việc gì
còn phải khẩn nài số phận đưa ta rời khỏi mặt đất đáng nguyền rủa này!
Cháu thấy không, cái vết thương này có thể sẽ là vé vào cửa của thế giới
bên kia đấy.

- Ai đã nhồi nhét những ý nghĩ ngốc nghếch ấy vào đầu bác vậy?

- Chẳng ai cả, nhưng đúng là có một gã trai trẻ thường lảng vảng ở đây rất
đồng tình với ý kiến đó của ta. Ta rất thích tán phét với gã. Mỗi lần nhìn
thấy gã, ta như nhìn thấy hình ảnh của mình thời trai trẻ. Gã mặc đúng
những bộ quần áo mà ta vẫn thường mặc cái thời mà ta chưa phải khoác bộ
cánh rác bươm để thòi cả những gì trong túi ra ngoài. Ta dạy cho gã những
điều hay, còn gã thì truyền cho ta những lời u ám, một cuộc trao đổi có đi
có lại, cháu thấy không, và điều đó làm ta khuây khỏa.

Không có tường bao quanh, cũng chẳng có mái che, không ai để thù hận,
không có thức ăn để trước cửa mà cũng chẳng có những chấn song sắt để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.