BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 74

mơ tưởng sẽ cưa đi để vượt ngục... hoàn cảnh sống của Jules Minsky còn
tồi tệ hơn cả của một tù nhân. Mơ ước có thể trở thành xa xỉ khi người ta
phải vật lộn với cuộc sống. Ban ngày, phải bới rác tìm thức ăn, mùa đông,
phải đi bộ không ngừng để chống lại liên minh chết chóc giữa cái lạnh và
cơn buồn ngủ.

- Bác Jules, cháu sẽ đưa bác tới nhà tình thương!

- Ta cứ tưởng cháu làm việc trong đội bảo an của cảng, chứ có phải cho Đội
Cứu trợ Tình thương đâu!

Zofia phải dùng hết sức kéo cánh tay của người hành khất để lôi ông đứng
dậy. Ông chẳng hề muốn nhượng bộ song cuối cùng cũng đành theo cô ra
tới xe. Cô mở cửa xe, Jules đứng vuốt râu, ngập ngừng. Zofia nhìn ông, im
lặng. Những nếp nhăn hài hòa quanh đôi mắt màu xanh nước biển bộc lộ
một tâm hồn giàu cảm xúc. Quanh đôi môi dày luôn mỉm cười của ông như
hiện lên những hình vẽ về một cuộc sống mà sự nghèo đói chỉ tồn tại ở
dáng vẻ bên ngoài.

- Xe của cháu sẽ bốc mùi mất thôi, vì cái chân đáng nguyền rủa này mà đã
nhiêu ngày nay ta chẳng thể lết tới chỗ có thể tắm rửa được!

- Bác Jules ạ, nếu người ta bảo tiền bạc không có mùi thì một chút nghèo
khổ làm sao có thể bốc mùi được? Bác đừng tranh luận nữa và lên xe đi!

Sau khi đã gửi ông vào nhà tình thương, cô quay lại bến cảng. Dọc đường,
cô ghé về nhà gặp bà Sheridan: cô có một việc quan trọng cần nhờ tới bà.
Cô gặp bà ngay ngoài hiên. Reine đang cần mua một vài thứ trong cái thành
phố nổi tiếng với những con phố dốc ngược mà mỗi bước đi quả là một
thách thức đối với một người có tuổi, gặp được Zofia vào giờ này quả là
một điều kỳ diệu đối với bà. Zofia đề nghị bà lên xe rồi vội vã chạy lên nhà
mình. Cô vào phòng, liếc qua hộp thư thoại và nhận thấy không có một tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.