BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 102

Trở về phòng chưa được bao lâu, Tiểu Nghệ đã trở về. Tôi ngại cô ta sợ nên
không kể lại với cô ấy, nên chỉ xem ti vi với vẻ trầm tĩnh. Cô ta cởi giày ra
rồi lăn ra giường cùng xem ti vi với tôi. Đột nhiên cô ta quay đầu lại nói:
“À đúng rồi, khi vừa lên phòng tôi ngửi có mùi gì lạ, cậu có ngửi thấy gì
không?”
- Không ngửi thấy mùi gì! Cô ngửi thấy mùi gì vậy?
- Trong phòng này hình như có mùi gì đó, giống như là mùi chuột chết!
- Không có đâu, trong cả ngôi lầu này có chỗ nào ùn đống hay có rác rưỡi
gì đâu? Làm sao có chuột chết được? Hơn nữa mùa lạnh thế này làm sao có
chuột?
- Cô ta ngắt lời tôi nói: “Không, không tôi chưa nói hết, không những có
mùi là lạ mà sau khi đi vài bước thì không thấy mùi đó nữa.”
- Đột nhiên không ngửi thấy mùi lạ đó nữa, cô nói thế nghĩa là sao?
- Khi tôi đi xuống tầng hai, bỗng ngửi thấy có mùi lạ, tôi đang tìm xem mùi
thối ở đâu, lúc đó tự nhiên có người đến…
- Có người? Ai vậy?
- Tôi không biết, xem cách ăn mặc đoán chắc cô ta là người làm ruộng, cô
ta không nhìn thẳng vào tôi chỉ thoáng qua bên tôi, một cái, rồi xuống lầu.
- Là người trong vùng này à, có phải mùi toả ra từ người cô ta?
- Hình như không phải, vì khi cô ta đến gần tôi thì mùi thối đó không còn
thấy nữa…
- Cậu có thấy lạ không?
- Lúc đó tôi không thấy gì là lạ cả, nhưng nghĩ lại càng lúc càng thấy vô lý!
Được rồi… được rồi không nói chuyện này nữa, cậu đấy, cậu làm tôi sợ rồi
này.

Trong đầu tôi bỗng hiện ra một bóng đen, đồng thời tôi tưởng tượng ra hình
dáng của người đó, không nói gì thêm nữa.

Cầm điện thoại xem lại đã hơn mười giờ, còn lâu mới đến cái giờ nghe
người khóc mà Đại Kỳ nói. Hôm nay, điện thoại của tôi không được khoá,
tôi dự cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.