BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 103

Điện thoại đổ chuông mãi, nhưng từ lâu tôi đã không còn để ý đến nó nữa,
mà tôi lại nghĩ đi nghĩ lại cái mùi thối mà Tiểu Nghệ vừa nói, đồng thời
thỉnh thoảng cứ nhìn điện thoại. Tiểu Nghệ co rúm người lại trong chăn,
không biết vì lạnh hay là vì cô ta sợ.

Lúc đó, tôi như sực nhớ chuyện gì, quay đầu hỏi cô ta: “Đúng rồi, cô bảo
người đó đi từ tầng mấy xuống?
- Ai cơ?
- Chính là người mà cô gặp trên lầu ấy.
- Tầng hai.
- Chỗ nào của tầng hai? Là mặt nào của phòng Đại Kỳ ở?
- Góc đó… góc đó… tôi cũng không nhớ rõ.
- Có phải góc tường phía đông không? Có phải góc để ti vi không?
- Tôi cũng không nhớ ti vi đặt ở góc nào nữa. Cậu hỏi làm gì vậy?
- Ừ, không có chuyện gì. Tôi sợ cô ta hoảng, nên không dám nói.

Ti vi chỉ bắt được vài sóng linh tinh, không có tiết mục nào hay cả. Tôi cầm
điện thoại lên xem, hơn mười một giờ đêm. Tôi đặt điện thoại trên đầu
giường, tắt đèn, rồi trở lại giường tối om, hai mắt nhắm lại nhưng không
ngủ được.
Tôi biết mình đang đợi điện thoại, nhưng thực lòng mà nói, tôi sợ phải nghe
cuộc điện thoại này.
Không biết đã qua mấy giờ, Tiểu Nghệ đã ngủ say, tiếng thở yên tĩnh chầm
chậm, nhưng trong lòng tôi nhịp tim cứ liên hồi. Tôi lại bật điện thoại lên
xem, đúng mười hai giờ.
Trong đêm tối, cứ đợi mãi nhưng điện thoại vẫn không động tĩnh gì, tôi
không nhịn được nữa. Quay đầu lại nhìn Tiểu Nghệ, cô ta đang ngủ say.
Tôi mò mẫm đi, lấy điện thoại soi đường, lón nhón xuống giường. Gần đến
cửa, bỗng có điện thoại của Đại Kỳ gọi đến.
- A lô, ngủ chưa? thế nào rồi, tôi hỏi.
- Chưa, không có gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.