Tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc xương sống rồi lên đến đỉnh
đầu, toàn thân vã mồ hôi lạnh toát. Cái bóng đi rất chậm, khoảng hơn một
phút, mới lọt vào tầm mắt để tôi có thể nhìn kỹ. Dưới ánh trăng ảm đạm tôi
nhận ra hình dáng của cô ta, trái tim như muốn vỡ vụn của tôi giờ mới được
nhẹ nhõm. “Thật là thần hồn nát thần tính!”. Tôi tự lẩm bẩm.
Hoá ra đó là chiếc bóng của một cô sơn nữ tầm tuổi hai lăm, hai sáu, dưới
chân phải bị dị tật nên đi đường cứ lắt la lắt lư. Ánh trăng rọi vào khuôn
mặt cô gái, nét mặt thanh tú, cô đẹp từ dáng vẻ đến từng đường nét trên
khuôn mặt. Không tin được, trong ngôi làng hẻo lánh vùng sơn cước này lại
có cô gái xinh như thế!
Cô gái lặng lẽ đi đến trước cổng ngôi nhà có trồng hai cây bạch dương,
trong nhà không có tí ánh sáng nào. Cô ta gõ cửa nhưng trong nhà dường
như chẳng có ai trả lời, cô bèn lấy chiếc chìa khoá trong túi ra mở cửa đi
vào. Ánh đèn trong nhà lập tức sáng lên, qua rèm cửa sổ thấp thoáng những
đường cong gợi cảm của một ai đó trong nhà. Nhìn thấy bóng người qua
cửa sổ tôi cảm thấy trong người có luồng hơi nóng toả ra…
Suốt ba tháng trời bị cảnh sát truy bắt, đến bây giờ tôi mới phát hiện, hình
như đã hơn ba tháng tôi không tiếp xúc với phụ nữ. Tôi từ từ hướng về phía
cổng nhà, lấy lọ thuốc nước trong túi ra rồi thoa lên chiếc khăn mùi xoa.
Tôi gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng hỏi “ai đó?”.
Tôi không đáp chỉ gõ thêm mấy tiếng nữa. Lát sau, két két mấy tiếng, cánh
cổng đã mở, nhân lúc cô ta vừa ló mặt ra, tôi liền nhanh nhẹn lấy chiếc
khăn bịt mặt cô ta lại. Cô ta giật mình kinh ngạc, song chưa kịp la lên thì đã
bị mùi thuốc làm mềm nhũn ra, ngã nhào vào lòng tôi. Tôi ôm cô ta vào
phòng, đặt trên giường, đóng chặt cửa lại rồi tiện tay tắt luôn đèn. Tôi như
con thú vồ mồi, nhào vào người cô ta, người tôi bỗng nóng ran lên như
muốn bốc cháy. Tôi cố sức cởi hết áo quần cô ta ra, từng chiếc từng chiếc