BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 59

chuyện cười đó khiến tôi buồn nôn.

Bà lão trừng mắt đờ đẫn, hai con ngươi mờ đục như muốn rơi ra khỏi mắt,
đôi tay gầy gò co quắp như dây cát đằng khô, mồm lẩm bẩm điều gì cứ như
là đang đọc những câu thần chú nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian này.
Quân Mỹ tiến lại gần chìa tay ra phía bà lão, tôi đoán chắc là cô ta muốn
bắt tay bà ta.
“Chúng cháu đến đây để tìm hiểu, xin hỏi…”, nói chưa dứt lời. Quân Mỹ
bỗng nhiên khựng lại, cánh tay trắng nõn của cô đã bị bà lão cào xước chảy
đầy máu.
“Cháu chỉ hỏi thăm thôi mà bà đã làm gì dữ vậy?”. Quân Mỹ có thói quen
là khi nào phỏng vấn ai, nếu bị cự tuyệt, cô ta thường mang máy ảnh ra
chụp lấy khuôn mặt đối phương. Thông thường, với hành động đó cô
thường bị đối phương đuổi đánh.

Nay cô cũng vội vàng lấy máy ảnh ra, quả đúng như tôi dự đoán. Tôi chưa
kịp ngăn cản thì cô ta đã bật nút chớp nhanh…

Cái thoáng chớp của máy ảnh dường như đã làm bà lão nổi trận lôi đình, bà
nhảy xổ về phía chúng tôi. Khi bà lão nắm chặt lấy đầu tóc Quân Mỹ, thì
cái bốn bề vắng ngắt như đồng hoang bỗng hàng hàng lớp lớp người xuất
hiện, bọn họ già có trẻ có, ai nấy đều có đôi mắt hung hãn, đờ đẫn giống
nhau, họ cứ xông lên như bị ma làm, ngăn cản tôi và Quân Mỹ.

“Dừng tay lại, chúng tôi là phóng viên, chúng tôi không có ác ý gì cả”, tôi
nhắc đi nhắc lại thân phận mình cho họ nghe nhưng ngược lại, họ càng làm
dữ hơn. Họ giống như những người chết bị thầy phù thủy điều khiển, cứ thế
mà xông lên cướp lấy hành lý của chúng tôi, họ huơ chân múa tay, giã cho
chúng tôi một trận như vũ bão.

Trong tầm nhìn lay lắt, tôi thấy Quân Mỹ đang lấy máy di động ra, không
biết giờ này cô còn gọi điện cầu cứu ai nữa đây. Nước xa không cứu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.