BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 66

Tiếng gõ cửa lại vang lên một hồi, nghe giống như tiếng đao búa, lưỡi lê
chạm vào nhau. Tôi bất chợt nhận ra một điều là họ chỉ cách tôi một bức
cửa, bỗng có một vật gì đó đang cạy cửa… Trong lúc căng thẳng tai tôi tự
nhiên cực kỳ thính nhạy, thậm chí tôi còn nghe được cả tiếng rơi của những
hạt bụi nhỏ trên cửa. Tôi run lên bần bật không thể khống chế được nữa và
tuyệt vọng nhìn căn nhà kín mít, không có lối nào có thể trốn thoát.

Mắt tôi vẫn không rời khỏi khe hở nơi cửa, cứ tưởng tượng sẽ có một cái
móng vuốt trắng hếu nào đó cạy cửa xông vào. Tôi đã nghĩ cách lấy chiếc
bàn ngăn cánh cửa lại nhưng toàn thân run sợ không chút sức lực nào.

Trong lúc “dầu sôi lửa bỏng”, di động bỗng đổ chuông báo hiệu tin nhắn.
Tiếng điện thoại như hóa giải tình trạng đóng băng mạng sống của tôi và
như được cứu rỗi, tôi vội thò tay vào túi lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Vừa
mở hộp tin ra, hai đồng tử tôi như thu nhỏ lại, hơi thở và nhịp tim như dừng
hẳn, khi thấy trong nội dung tin nhắn vẻn vẹn có vài chữ “Đào Tử, cô có đố
kỵ tôi không?”.

Tên của người gửi nhảy tọt vào mắt tôi, là Trương Nghệ đã chết, Trương
Nghệ nhắn cho tôi. Không biết tiếng gõ cửa lúc nãy đã ngưng từ bao giờ,
tôi trợn tròn mắt lên để quan sát căn phòng cho kỹ, hành động đã không
còn được điều chỉnh bởi lý trí nữa. “Bình” một tiếng, tôi gục quỵ xuống
nền nhà, vô tình tay tôi bấm nút xóa. Trương Nghệ đã chết, chiếc di động
cũng mất tiêu trong cuộc chiến tranh Trung Đông cùng với thân xác cô. Tôi
giữ lại số điện thoại của cô như một kỷ niệm về người bạn đồng nghiệp,
nhưng tại sao người chết lại có thể nhắn tin cho tôi được?

Sự yên lặng đó đối với tôi dường như đã kéo dài hàng thế kỷ!

Đợi đến khi cơ thể đã hồi lại tôi mới đủ sức để đứng dậy. Ngoài khe cửa
vẫn một màu đen kịt, tôi từ từ tiến đến cửa như thể bị ma xui quỷ khiến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.