BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 74

giận dữ nói: “Ai cho phép cô sờ mó lung tung vào đồ dùng của tôi? Chẳng
có chút lịch sự nào cả!”.

Tôi lặng thinh không biết nói sao, mãi một lúc sau tôi mới biện bạch:
“Thiếu lễ độ à, cậu biết rõ ràng là trong làng này kỳ quái, nhưng điều gì cậu
cũng giấu bặt không muốn tiết lộ, còn nói đến lịch sự với trách nhiệm gì
với tôi chứ?”.
- Các cô cút đi mau. - Hắn đưa tay giật lấy cuốn nhật ký, quát tháo: “Các cô
quả thực không nên đến đây, nhanh cút đi đi, về chỗ các cô mà làm việc
tiếp đi”.
Màu trời nhạt dần, màn đêm đang dần buông, cả nét mặt của tôi và hắn
cùng chìm dần trong đêm tối. Tôi đi đến gần cửa sổ, quay lưng lại nói: “Tôi
có quyền phỏng vấn ở ngôi làng này, người ở đây lạ thật thích ngọt ngào
không thích…

Trong lúc hắn giận dữ phát cuồng toan lao đến tóm lấy tôi, bỗng một tia
chớp sáng loè từ ngoài cửa sổ rọi làm cả tôi và hắn đều thấy đau nhói ở cả
hai tay, ánh sáng làm nhoà cả mắt tôi và hắn nữa. Đấy là tia chớp phát ra từ
phía cửa sổ ngôi nhà tranh đằng kia, có người đang ẩn nấp trong ngôi nhà u
ám quái dị đó.
- Ngay cả người trong làng cũng không ai dám vào trong căn nhà đó, còn
đồng nghiệp của cô… Tên Vương Hâm lấy lại bình tĩnh, quát tôi.
Tôi bỗng rùng mình, phát hiện Quân Mỹ đã không còn trong phòng, vừa rồi
khi tranh chấp với tên Vương Hâm, cô ta không nói gì, cũng chẳng thèm đi
ra.
- Cô ta đã đi đến ngôi nhà tranh đó rồi! Cô ta lại bị ngôi nhà đó hấp dẫn
không thể không đi. - Một lúc sau, tôi nói với giọng run run. Ý nghĩ vừa rồi
lại lóe lên trong tâm trí tôi, Quân Mỹ không phải tự nguyện đi đến căn nhà
đó, mà là một sức mạnh vô hình khiến cô làm vậy, chính bản thân cô ấy tự
cảm thấy không thể không đi.

Thoáng sau, cả tôi cùng Vương Hâm đều chạy ra khỏi nhà hướng về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.