BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 83

Cũng trong chiếc màn hình điện thoại, phản chiếu một hình dáng thân
thuộc đang từ từ tiến vào ngôi nhà tranh kia. Tôi thấy mắt Vương Hâm đỏ
ngầu, hô lớn: “Anh! Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi mà! Sao anh còn
không buông tha cho cô ta chứ? Là chính tôi, là chính tôi đố kỵ cậu. Bởi vì
cậu là phóng viên ưu tú, đẹp trai, không việc gì không làm được, vậy tại
sao cậu không dẫn tôi đi?”.

Cùng với tiếng la khóc của Vương Hâm, cái sức mạnh đã giam giữ tôi bỗng
nhiên không còn nữa. Tôi chầm chậm quay đầu lại, tim chợt nhói đau, một
cánh tay khô đét đang chĩa thẳng vào tim tôi.

Khuôn mặt thảm thê không nỡ nhìn đó cứ chằm chằm nhìn tôi, nó cứ nằm
ngang trên không trung, động tác cũng từ từ chậm lại. “Anh!”. Vương Hâm
vồ đến, ôm chầm lấy thi thể đang gò cùm đó, khóc nức nở mà rằng: “Em
xin lỗi anh, nếu không vì em, anh sẽ không đến làng này, anh đi cùng em
đi, không nên hãm hại người ta nữa”.

Thời gian từng phút từng giờ cứ thế mà trôi qua, không ai còn nói năng hay
làm gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng khóc và tiếng nước mắt chảy róc rách như
tiếng suối.

Đột nhiên, một tiếng rống đầy tuyệt vọng vang dội cả gian nhà, tiếng khóc
không phân biệt được nam hay nữ, nó như đang chuẩn bị một cuộc đổi thay
lớn, tiếng thét đó tuyệt vọng và bi thảm giống hệt tiếng khóc mà lần đầu
tiên tôi nghe thấy trong căn nhà này. Chiếc thi hài đó nằm gọn trong lòng
Vương Hâm, co giật một cách đau khổ. Nó đang thay đổi, bỏ đi chiếc áo
đồng phục đầy máu để trở thành một chiếc áo bào trắng bẩn thỉu, lộ rõ chân
tướng. Ngón tay tuy đã tàn tật song rất cứng cỏi, bất chợt ôm lấy cổ họng
Vương Hâm, tôi thấy Vương Hâm mắt nhắm lim dim, khoé mắt lấp lánh
như kim cương, thì ra đó là nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.