BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 149

“Còn có gì trong đó nữa?”

Anh ta che ống nói và hỏi ai đó rồi trở lại trên điện thoại:

“Chúng tôi vẫn đang xem các email và ảnh”.

“Có nhắc tới những người chăm sóc bà Erroll không?”

“Đã lên một danh sách tên và địa chỉ.”

“Mười lăm phút nữa tôi về đến nơi.” Cô tắt máy.

Đáng lẽ họ đã có thể cứu cô ấy. Họ có thể đứng ngay ngoài cửa và

tóm được lũ khốn kiếp trên đường chúng bỏ chạy. Hoặc họ có thể
đến vừa đúng lúc để ngăn toàn bộ chuyện đó lại. Biết bao nhiêu là
“có thể.” Cô lôi ý nghĩ của mình tới những thứ vui vẻ hơn.

Kay Murray đã có con, bốn đứa, lại còn là thiếu niên. Nghe gai

cả người. Morrow khó mà nghĩ khác về Kay ngoài hình ảnh cô bé
tuổi teen ngày nào, cho dù mặt cô ấy đã già dặn hơn và mái tóc đã
ngả bạc. Kể cả như vậy, cô cũng chỉ có thể tưởng tượng ra Kay đang
đứng ở cột đèn trong chiều hè muộn, đã quá tuổi để ăn mặc mát mẻ
như trước đây. Hồi ấy, Kay vẫn còn đủ trẻ để chịu đựng được những
đôi giày cao gót mua ở cửa hàng từ thiện bởi cô ý thức được cặp chân
mập lùn của mình.

Morrow nhìn vào cuốn sổ của mình. Suốt mấy cây số, cô đã

không lật sang trang khác.

“Anh đi hỏi thăm từng nhà thế nào?”

Wilder cũng đang mải miết trong thế giới riêng và giật mình khi

nghe giọng cô.

“Sao cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.