BẪY SÓI - Trang 174

mùi vị đó khi bị ngưng tụ trong môi trường riêng biệt sẽ tạo nên hai loại
chất lỏng giàu tính nghệ thuật tạo hình, đó chính là máu và nước mắt, thứ
mà mỗi ngày hắn phải dùng nó để gội rửa vết thương cho con tim đang co
giật trong những cơn đau đớn. Đúng là khi mất những thứ không thể “tái
tạo” được thì ta mới thấy quý trọng, mới thấy nó giá trị nhường nào. Với
hắn cũng thế, khi bàn tay chẳng còn làn hơi ấm quen thuộc thì trong hắn chỉ
còn tồn tại những ước muốn bình dị, giản đơn nhưng dù hắn có cố hết sức
cũng chẳng thể nào với tới được. Đó là ước muốn được sống, một cuộc
sống bình thường, có cả ba lẫn mẹ. Đó là ước muốn được nghe mãi mãi
tiếng nói của những người đã sinh ra hắn. Đó là ước muốn được đến trường
hàng ngày mà chẳng vướng bận điều gì cả. Và đó là ước muốn những
người mình thương yêu đừng rời bỏ hắn mà đi. Nhưng tất cả điều là hão
huyền…hư vô…

Đang thả tâm tư trôi theo dòng sông tĩnh lặng bên dưới thì đôi mày hắn

chợt nhíu lại bởi một mùi hương khác lạ mà thân quen. Cái vị ngòn ngọt,
thanh thanh, dịu nhẹ ấy như những đường sức của cục nam châm từ trường
kéo ánh nhìn hắn về một hướng.

Trên thành cầu cách chỗ hắn tầm hai mươi mét, một cô gái đang tựa vào

lan can mặc kệ cho những làn gió đùa nghịch mái tóc… hung nâu đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.