BẪY SÓI - Trang 246

Rời bệnh viện, hắn quay xe rẽ vào khu nghĩa trang cách đó không xa.

Tay cầm bó cúc trắng cùng chai rượu trắng nhạt, hắn lững thững bước từng
bước một về phía tây.

Đây rồi, nó đây rồi ! – Hắn khẽ kêu lên.
Ánh mắt Khánh nhìn hắn như muốn trách khẽ “Sao giờ mới tới”.
Đặt bó hoa cúc trắng bên cạnh, hắn ngồi bệt xuống nền đá gralit lành

lạnh đưa tay ra vuốt nhẹ tấm hình đính trên bia mộ.

- Tao vừa ghé qua viện thăm thằng Huy mày ạ. Nó vẫn thế, im lặng nhìn

tao, ánh mắt nó buồn lắm. Tao biết, mày nằm đây càng buồn hơn. Nhưng
biết sao giờ, tao chẳng thể ở bên cạnh trò chuyện với mày mãi được. Tất cả
tại tao, tại tao mà mày với thằng Huy với trở thành như vậy. Giá như hôm
đó tao giải quyết công chuyện rồi về nhanh, hay giá như tụi mình lại đi
cùng nhau thì đâu đến nỗi... Tao xin lỗi vì không lo cho mày với thằng Huy
được, tao cũng có lỗi với anh Linh vì không hoàn thành lời hứa, và tao
cũng thật lòng xin lỗi vì những chuyện đã giấu tụi mày. Tao thật lòng xin
lỗi... Mày yên nghỉ bình an.

Nán lại một lát thì hắn cũng đứng dậy trở về. Nhẹ bước lướt qua từng

ngôi mộ rồi rẽ trái hướng về phía cổng bỗng đôi chân hắn chợt ngừng. Phía
trước, không xa, một ánh mắt đã lâu không gặp đang chăm chăm nhìn về
phía hắn

- Nguyên... Trác Nguyên. – Không giấu vẻ bất ngờ hắn khẽ kêu lên.
- ...
- Nguyên đi đây đây?
- Thăm mẹ. – Tưởng chừng lần này cô vẫn một mực thủy chung với vai

diễn “cô bé câm” như những lần trước thì đột nhiên cô lại lên tiếng.

- À. – Lúc này, hắn cũng kịp nhớ lại mẹ Trác Nguyên đã mất từ lâu.
- Mộ mẹ em cũng ở đây à? – Hắn lại hỏi.
- Ừ.
- Chỗ nào?
- Phía kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.