"Đúng rồi, ở chỗ tôi có một món đồ, là thứ thám tử tư tìm được trong
nhà của một người liên quan tới vụ việc kia, hiện tại tôi đã chuyển phát qua,
có thời gian thì hai người hãy xem thử."
"Người liên quan?" Phó Dĩnh kinh ngạc thuật lại, nét mặt không chút
thay đổi, không nhìn tới phản ứng của Tư Gia Di, tiếp tục nói, "Người
nào?"
"Phương Tử Hằng."
Phó Dĩnh cúp điện thoại, quan sát Tư Gia Di chốc lát, tạm thời quyết
định không nói tin tức này cho cô biết. Trước mắt, họ toàn tâm toàn ý nghĩ
về đứa trẻ, thay vì để vết sẹo thêm một lần ứa máu, chẳng bằng hãy để nó
bình yên.
Không tìm được người trong cuộc, lại không có một chút đầu mối, việc
Tư Gia Di duy nhất có thể làm, chính là gửi hy vọng vào pháp luật.
Cô gửi niềm tin nơi luật sư, rằng sẽ ép Diêu Tử Chính ra mặt, nhưng cô
đã nghĩ lầm.
Xuất hiện tại điểm hẹn, chỉ có luật sư của Diêu Tử Chính.
Tư Gia Di ủy thác luật sư ở văn phòng luật quyết định điểm hẹn, thời
gian, đúng 10 giờ sáng, cửa phòng họp bị đẩy ra, người vào cửa liền tự giới
thiệu mình: "Chào các vị, tôi là luật sư đại diện cho ngài Diêu."
Ánh mắt Tư Gia Di lướt nhanh qua luật sư, rồi nhìn qua sau lưng hắn
—— bóng dáng Diêu Tử Chính không hề xuất hiện.
"Diêu Tử Chính đâu?"
Đối phương cười một tiếng ý xin lỗi: "Ngài Diêu tạm thời không tiện ra
mặt, mọi vấn đề liên quan tới vụ kiện, đều ủy thác cho tôi."