Đè xuống chuông cửa không lâu sau, camera chống trộm bên cạnh sáng
lên, báo hiệu có người trong nhà, Tư Gia Di không thấy được người bên
trong. Chỉ có chính gương mặt cô xuất hiện trên màn ảnh, không lo lắng,
không nhúc nhích, không hỗn loạn.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng như hành động khi giáp mặt Diêu Tử
Chính, cô rất nghi ngờ, rằng hắn sẽ không chịu mở cửa gặp cô, song, hắn lại
thoải mái thong dong mở cửa.
Đứng bên trong, chính là một vẻ mặt lãnh khốc nhưng rất ra dáng chủ
nhà, lạnh nhạt nói: "Mời vào."
Tư Gia Di đi vào, phòng ốc mang đậm phong cách của hắn, ngạo nghễ,
bất cần, trong phòng không có một ai, bày trí rất đẹp, nhưng lại không
giống như một ngôi “nhà”. Duy chỉ có một nơi, mang chút ít không khí ấm
áp, ở giữa bày đủ mô hình nhiều màu sắc.
Có bộ lắp ráp xe hơi, máy bay, trong mắt Tư Gia Di thoáng hiện lên hình
ảnh một đứa bé đang ngồi trên sàn chăm chú ráp từng mảnh thành một khối
hoàn chỉnh. . . . . .
Tư Gia Di gấp đến độ quay đầu tìm nhìn Diêu Tử Chính: "Đứa bé đâu? "
Diêu Tử Chính ngồi ở quầy rượu, gác chân lên ghế cao, bên tay là ly
rượu đỏ chỉ còn một nửa, hiển nhiên đã thưởng thức rượu trong lúc chờ cô
phản ứng.
"Luật sư của tôi nói cho tôi biết, em đã gặp qua Quý Khả Vi. Em cho
rằng tôi còn có thể để con ở nhà chờ gặp em sao? "
Hắn cúi đầu nói chuyện, ngón tay lay lay ly rượu đỏ, không thấy được
ánh mắt, đoán không ra tâm tình.