Chai rượu còn nắm trong tay, Tư Gia Di nắm thật chặt, từng chút một
tiêu biến đi cảm xúc sợ hãi, rốt cuộc đã có thể bình thản cười: "Sinh nhật
vui vẻ."
"Loại trò chơi khi gần khi xa này, em chơi đã sao?"
Gió lạnh phất vào cổ áo của cô, không bằng một chút ý lạnh từ giọng
điệu người đàn ông này.
Tiếng tim đập dồn dập cơ hồ muốn làm thủng màng nhĩ Tư Gia Di, cô
thầm đếm đến ba, mở miệng, khi ấy giọng cô mới có thể miễn cưỡng không
chút lo sợ: "Quan hệ chúng ta như vậy là thích hợp nhất, tôi không muốn có
bất kì thay đổi gì."
Hắn chầm chậm cúi đầu xuống, hàng lông mi đen như muốn rơi xuống
trên mí mắt Gia Di, cự ly gần như vậy, cô muốn nghiêng đầu, lại bị hắn nắm
được cằm. Lập tức bị buộc nhìn thẳng vào trong mắt hắn, không thể tự kềm
chế.
"Tôi chỉ muốn xem trong mắt em, quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì."
Tư Gia Di không trả lời được.
Cô không biết trong mắt cô người đàn ông này là gì, cô chỉ nhìn thấy
bóng mình phản chiếu trong đáy mắt hắn có phần căng thẳng
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu Gia Di ra khỏi vùng
lầy trong đáy mắt hắn.
Phía sau là vách tường, phía trước là Diêu Tử Chính, hắn không có chút
ý muốn lui về sau.
Là Kinh Kỷ Nhân điện tới: "Bà nội cô lại chạy đi đâu?"