BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 139

16

tận cuối tầm nhìn, qua khóe mắt, tôi thấy bộ mặt trắng như tráng

men đằng sau cửa sổ buồng kính đang lắc lư bên ngoài trên chiếc bàn lúc
sưng sỉa, lúc nhăn nhúm, cố lấy lại hình dáng cố hữu của mình. Những
người còn lại cũng đang nhìn, dù cố vờ như không phải. Ai cũng làm ra vẻ
đang bị thu hút bởi màn hình màu xám của chiếc tivi trống rỗng, nhưng ai
mà chẳng hiểu họ đang lén lút nhìn về phía ấy, cũng như tôi. Lần đầu tiên
mụ y tá ở bên kia cửa kính được cảm thấy đang bị người ta quan sát trong
khi ý muốn duy nhất là buông tấm mành xanh xuống, trốn khỏi những cặp
mắt đang nhìn vào.

Bọn bác sĩ thực tập, tụi hộ lý, các nữ y tá cũng đang theo dõi mụ, đợi mụ

bước ra hành lang, đến dự cuộc hội ý đã được chính mụ ấn định, và đợi xem
mụ sẽ làm gì khi giờ tất thảy biết rằng cả mụ cũng có thể mất tự chủ như ai.
Mụ biết họ theo dõi, nhưng vẫn không cử động. Khi mọi người bắt đầu kéo
tới phòng nhân viên để mụ lại, mụ vẫn chưa chịu rời chỗ. Tôi nhận ra các
máy móc đặt trong tường cũng im tiếng, dường như đang đợi xem khi nào
mụ nhúc nhích.

Sương mù đã tan hết.
Tôi sực nhớ nhiệm vụ của mình là phải quét dọn phòng nhân viên.

Không biết đã bao năm tôi vẫn luôn làm việc đó vào lúc người ta hội ý.
Nhưng giờ đây tôi sợ không dám đứng dậy. Chúng vẫn luôn cho phép tôi
quét dọn vào giờ hội ý vì nghĩ rằng tôi điếc, nhưng vừa nãy ai cũng thấy tôi
đưa cánh tay lên theo lệnh của McMurphy, chẳng lẽ chúng không đoán ra là
tôi nghe được? Không đoán ra là trong những năm qua tôi đã lắng nghe,
nghe hết những bí mật của riêng chúng? Nếu phát hiện được chúng sẽ làm
gì tôi trong phòng nhân viên?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.