Khi tỉnh lại, nàng phát hiện đôi mắt của mình thật xót, còn vạt áo ở
ngực hắn thì ẩm ướt một mảnh.
Kỳ thật nàng đã không tất yếu phải mở miệng. Đem tất cả mọi chuyện
liên hệ cùng nhau, có thể đủ để chắp vá ra một cái sự thật hoàn chỉnh. Hắn
không ngừng theo sát nàng nói xin lỗi, hắn phái người đuổi giết đám thích
khách kia, còn có di ngôn lúc lâm chung của con cá lọt lưới đó, nàng chuẩn
xác tìm đến bạch cốt âm u trong sơn động... Những chuyện này tỏ rõ, có lẽ
hắn là hung thủ thật sự, hoặc là hắn đang bảo vệ ai đó.
Có người nơi nào đáng giá hắn ra nhiều sức lực để bảo vệ như vậy?
Lại có người nơi nào sẽ vì bảo vệ hắn mà giết cha của nàng?
Đại khái chỉ có vị Thái hậu nương nương kia.
Nhưng mà Thái hậu cũng không phải người cầm quyền, năm đó ở
trong cung bà ấy cũng khá là bị Quý phi cản tay, chưa kể còn có Trần Vô
Dung giám thị trong bóng tối, Thái hậu muốn phái người ám sát, gian nan
biết bao nhiêu a? Cho dù là bà ấy thành công đi nữa, thì đứa con trai là hắn
khó mà không biết được một chút nội tình.
Có động cơ nhất, có điều kiện nhất, có khả năng là hung thủ nhất thật
ra chỉ có một người kia thôi.
Quý Chiêu hỏi không ra miệng. Nàng đây là dùng một tấm lụa mỏng
đem sự thật bao vây lại. Chỉ cần nàng không mở miệng, chúng nó sẽ vĩnh
viễn không thấy mặt trời.
Nàng thầm nghĩ, cho dù biết sự thật lại có thể làm gì, thân phận của
hắn đặc thù quá mức, nàng căn bản không ra tay báo thù được.
Nhưng mà không cần biết hắn là hung thủ hay là đồng lõa, nàng đều
không thể cùng hắn bên nhau. Nàng đã lựa chọn trốn tránh, không có cách
nào ngày ngày đối mặt với người này được nữa.