Thái tử đăng cơ chắc chắn sẽ không cho hai mẹ con bọn họ đường sống, thế
là rất tích cực đầu nhập vào chuyện tranh chấp.
Cứ như thế, hôn quân, sủng phi, gian hoạn chung tay hình thành một
tiểu đội phế trữ, trong đó hôn quân cứ trái phải đong đưa, ý chí không đủ
kiên định.
Đương nhiên, tiểu đội này cuối cùng không có thành công. Chính
thống chính là chính thống, không phải dễ lay động như vậy. Có đôi khi
vấn đề lập trữ, triều thần so với Hoàng đế còn có quyền quyết định hơn
nhiều, dưới sự bảo hộ của văn võ cả triều, vị trí Thái tử tuy trải qua mấy lần
nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn là bảo trụ.
Bởi vì hành vi bất lương của bản thân trong quá khứ, nên sau khi Kỷ
Hành lên ngôi, mỗi ngày Quý phi nương nương đều lo lắng hãi hùng, sợ
chính mình và con trai nhận lấy sự bức hại chính trị. Cộng thêm trong lòng
không cam và tức giận khó nén, dần dần dẫn đến tâm bệnh, sống được một
năm liền đi xuống bồi tiên đế.
Khi đó Kỷ Chinh hơn mười tuổi, con cái hoàng gia đều trưởng thành
sớm, hắn cũng thông hiểu được một ít lợi hại. Hắn biết chính mình càng là
không tiến tới thì càng thêm an toàn, thế là bắt đầu ăn ở không chơi bời lêu
lỏng lên, Thái hậu và Kỷ Hành cũng đối với hắn yên tâm, không lại làm
khó hắn.
Kỷ Chinh cảm thấy bọn họ thật sự là nghĩ quá nhiều, một thứ tử không
có bối cảnh gì hết, trong đầu óc cần phải có bao nhiêu nước tiến vào mới
dám to gan đi tạo phản cướp ngôi chứ?
Hắn thật ngoan ngoãn làm hoàng thân quốc thích, không thiếu ăn cũng
không thiếu uống, muốn chơi cái gì thì đùa cái đó, so với Hoàng đế càng
tiêu dao hơn nhiều.