đều không có con, bởi vậy mọi người đều chỉ có thể ngồi ở trên cái ghế phi
tử.
Cũng chính là nói, nếu như ai có thể sinh hạ long chủng, liền có cơ hội
tấn phong Quý phi, thậm chí nhòm ngó ngôi báu Hoàng hậu cũng không
phải không thể.
Không có Hoàng hậu, mọi việc ở hậu cung tạm thời do Thái hậu dẫn
dắt Đức phi và Thuận phi xử lý. Thái hậu rất biết làm người, thấy chính
mình lớn tuổi, cũng không quá tốt nhúng tay vào chuyện của con cái, bởi
vậy trừ cá biệt có chuyện lớn gì mới cần bà quyết định, còn thừa lại mấy sự
vụ ngày thường thì bà toàn quyền giao cho hai vị Đức phi và Thuận phi.
Đức phi thì lúc trước có đề cập tới, nhân phẩm hiền lương, thanh danh rất
tốt; Thuận phi thì là người thuộc trường phái thực lực, nói chuyện hay làm
việc đều giỏi giang và cẩn thận, rất được Hoàng thượng thưởng thức.
Thục phi là người tuổi trẻ và xinh đẹp nhất trong tứ phi, số lần thị tẩm
nhiều nhất, bởi vậy khả năng mang thai long chủng cũng lớn nhất. Đây là
lợi thế của nàng.
Còn Khang phi, tuy rằng xem qua không có cảm giác tồn tại gì lớn
lắm, nhưng rất có hậu trường - nàng là cháu gái ruột của thái hậu nương
nương. Nương của nàng là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với Thái hậu, tình
cảm giữa hai tỷ muội cực tốt.
Tóm lại, tứ phi đều tự có dựa vào, có thể nói là lực lượng ngang nhau,
tạm thời nhìn không ra manh mối gì. Điền Thất cảm thấy, Hoàng thượng
cũng thật là khác loài. Hoàng hậu nương nương đã chết nhiều năm như vậy,
hắn vẫn chậm chạp không lập tân hậu, rất nhiều văn võ đại thần đối với
việc này phát biểu quan điểm, nhưng hắn đều không quan tâm.
Kỳ thật mấy chuyện đó đều không liên quan gì đến Điền Thất. Không
cần biết các vị phi tử lợi hại thế nào, Hoàng thượng vĩnh viễn là lớn nhất,