phải chăng có nghĩa là hoàng thượng biết nàng vô tội, muốn cho nàng một
cái cơ hội?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức quay đầu trở về.
Bên này Kỷ Hành vừa ngồi xuống nâng bút, liền thấy được Điền Thất
đi rồi quay lại, vừa vào tới thì ầm ầm một phát quỳ rạp xuống đất, cất tiếng
khóc ròng nói, "Hoàng thượng, nô tài sai!"
Sắc mặt Kỷ Hành hơi dịu, để bút xuống nhíu mày nhìn nàng, "Há?
Ngươi sai nơi nào?"
Điền Thất hiểu được hoàng thượng đã biết toàn bộ, nhưng vẫn là nói
cho hắn biết quá trình của tất cả sự kiện này một lượt, "Nô tài nên sớm sớm
hướng ngài bẩm báo, không nên tự ý xử lý chứng cứ phạm tội."
Kỷ Hành hỏi, "Vì sao ngươi không hướng trẫm bẩm báo?"
Lúc này Điền Thất cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của hoàng thượng,
người ta vô thanh vô tức đem sự việc đều điều tra rõ ràng, sau đó còn đánh
đòn cảnh cáo với ngươi, khiến cho ngươi phản ứng không kịp. Vì thế bây
giờ nàng không dám nới lời ngon tiếng ngọt, mà đáp được vô cùng thẳng
thắn, "Nô tài nhất thời tham sống sợ chết, làm lỡ hoàng thượng vì chiêu
nghi chủ tử giải oan, cầu hoàng thượng giáng tội," nói, hơi ngẩng đầu nhìn
lén Kỷ Hành một cái, lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn hình như
không có vẻ tức giận gì lắm, thế là nàng bắt đầu đánh chiêu bài cảm tình,
"Từ khi biết chiêu nghi chủ tử chết là vì nô tài, mỗi ngày nô tài đều ăn ngủ
không an, sống không bằng chết, nếu không hoàng thượng ngài liền đem ta
thưởng chết đi thôi, như vậy ta liền có thể đi xuống dưới tiếp tục hầu hạ
chiêu nghi chủ tử, hu hu hu..."
Kỷ Hành bị nàng khóc có chút phiền lòng, "Trẫm muốn xử trí như thế
nào, cũng đến lượt ngươi tới quyết định?"